Ông Bố Thiếu Soái

Chương 223: Sẽ Gặp Lại!





Bởi vì cô ta tự mình xoa nắn cổ chân, càng nắn càng thấy đau, ở đây chỉ có hai người, cô ta chỉ có thể chọn cách tin tưởng Hạng Tư Thành.

      “Yên tâm, hai phút sau sẽ ổn thôi”.

      Hạng Tư Thành khẽ mỉm cười, kéo lấy chân của Từ Hân Dao, đặt lên đùi mình, hành động này khiến Từ Hân Dao xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, trái tim nhỏ bé cũng đập loạn nhịp.

      Cái tên đáng ghét này, tốt nhất là chữa khỏi cho tôi, nếu bị tôi phát hiện ra anh nhân cơ hội này dở trò không đứng đắn, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!   
      Cô ta nghiến răng, trong lòng nghĩ thầm.


      Mà lúc này trong lòng Hạng Tư Thành cũng âm thầm than thở, Từ Hân Dao rất xinh đẹp, dáng người cũng tốt, còn có tinh thần trọng nghĩa, khuyết điểm duy nhất là tính tình nóng nảy, về điểm này, thì không so được với vợ mình.

      Nghĩ đến vợ mình, cô dịu dàng, hiểu chuyện biết bao nhiêu, lại còn sinh cho mình một cô con gái xinh đẹp như thế, nghĩ đến đây, trong lòng liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc!  
      “Này, anh đang nhìn cái gì thế, còn không mau lưu thông máu cho tôi?!”  
      Nhìn thấy Hạng Tư Thành nhìn chằm chằm chân mình, cái gì cũng không làm, Từ Hân Dao đỏ mặt, bất mãn nói.

      Tên đáng ghét này, vốn dĩ trong lòng người ta vô cùng biết ơn anh, nhưng anh không thể kiềm chế một chút tính khí lưu manh của anh đi được sao?  
      “À? Xin lỗi, vừa rồi phân tâm, tôi làm ngay bây giờ đây!”  
      Hạng Tư Thành nắm lấy chân, bắt đầu xoa nắn.

      Chỗ anh xoa nắn đều là những huyệt đạo trên chân, đầu tiên thúc đẩy tuần hoàn máu loại bỏ máu tụ, lưu thông kinh mạch, sau đó dùng lực, vặn lại khớp xương bị lệch.

      Từ Hân Dao cảm thấy cổ chân vô cùng thoải mái, giống như có một dòng nhiệt truyền đến, vết bầm tím biến mất, cổ chân cũng không còn đau nữa.


      “Được rồi, cô đứng lên thử xem!”  
      Hạng Tư Thành buông tay ra, trong lòng Từ Hân Dao bỗng nhiên cảm thấy hụt hẫng, bởi vì lúc Hạng Tư Thành xoa nắn cho cô ta, cô ta không chỉ cảm thấy thoải mái, mà trong lòng, cũng xuất hiện cảm giác là lạ, cảm giác này, từ trước đến giờ chưa từng trải qua, không chỉ không ghét, thậm chí, còn có một chút vui vẻ.

      “Chuyện gì thế này? Bản thân sao lại có suy nghĩ như thế? Không phải mình có cảm tình với tên đáng ghét này chứ?”  
      Suy nghĩ này xẹt qua trong đầu, Từ Hân Dao lập tức lắc lắc đầu, cố gắng gạt đi suy nghĩ vớ vẩn này, nhưng dù cô ta có lắc như nào, suy nghĩ này dường như đã bén rễ trong lòng, không thể biến mất được.

      “Này? Cô làm sao vậy? Cổ cô cũng cần nắn lại à?”  
      Nhìn thấy cô ta lắc đầu một cách quái lạ, Hạng Tư Thành nghi hoặc hỏi.

      Từ Hân Dao bỗng hung hăng trừng anh, tên này đúng là không hiểu phong tình, thật là đáng ghét!  
      Cô ta tức giận hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng lên, đi lại một chút, phát hiện cổ chân thật sự không còn đau nữa, sự hiếu kì bỗng tràn ngập trong lòng, người đàn ông này rốt cuộc là ai, không chỉ có võ nghệ giỏi, mà đến cả y thuật cũng biết?  

      “Nếu đã không sao nữa, vậy tôi đi trước, người của cô, chắc cũng sắp tìm được đến đây rồi!”  
      Vẫy vẫy tay, nhìn bóng lưng chuẩn bị rời đi của anh, Từ Hân Dao vội vàng gọi anh: “Này, anh tên là gì?”  
      Hạng Tư Thành không quay đầu lại: “Tên không quan trọng, có lẽ, cả đời này chúng ta sẽ không gặp lại nữa!”  
      Nhìn thấy bóng lưng dần biến mất của anh, Từ Hân Dao nhếch miệng: “Giả bộ thần bí cái gì chứ, anh cho rằng làm như thế sẽ thu hút sự chú ý của tôi sao?”  
      Mặc dù nói như thế, nhưng trong đáy mắt, lại lóe lên một tia ranh mãnh: “Anh nói sẽ không gặp lại, tôi lại không tin!”  
      “Đã khơi dậy lòng hiếu kì của tôi, anh lại muốn dễ dàng rời đi thế sao?”  
      “Hừ! Không lâu nữa đâu, chúng ta sẽ gặp lại, hy vọng đến lúc đó, anh không quá ngạc nhiên, tên lưu manh đáng ghét…”  



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.