Ông Bố Thiếu Soái

Chương 230: Con Ruồi Khiến Người Ta Bực Bội





Uống rượu ăn cơm là cách nhanh nhất để tăng tiến tình cảm.

Vài ly rượu vào bụng, Hạng Tư Thành và La Bình bắt đầu trò chuyện thoải mái với nhau, tình cảm cũng tăng lên nhiều.

      Sau khi uống hai chai, khuôn mặt của La Bình đỏ ửng, anh ta xua tay đứng lên: "Tôi...!Tôi phải đi toilet, anh Hạng đợi tôi một lát nhé!"  
      Hạng Tư Thành cười gật đầu, mười phút sau, La Bình từ toilet về, mùi rượu đã biến mất, nhưng sắc mặt lại tái xanh.

      "La Bình, sao thế?", phát hiện ra sự khác thường của La Bình, Hạng Tư Thành mở miệng nói.

      Sự tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi khiến anh cảm thấy con người La Bình rất được, có tình nghĩa, có can đảm, tuy rằng hơi thật thà, nhưng võ nghệ xuất sắc, vậy nên Hạng Tư Thành cũng sinh ra lòng yêu mến người tài.

      "Tôi..."  
      La Bình đang định đáp lời thì cửa phòng bị ai đó mở ra, hai bóng người nghênh ngang bước vào.

      Đó là một cặp nam nữ, trông cô gái rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng khá nuột, nhưng lại trang điểm đậm, tô son môi đỏ rực, ăn mặc khá thời thượng, trên người còn sặc mùi nước hoa, chỉ có điều hơi thở phong trần trên người cô ta rất rõ ràng.


      Người đàn ông thì ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi, có thể làm bố của cô gái kia luôn rồi.

Ông ta hói đầu, bụng bia nhô ra, sắc mặt nhợt nhạt, rõ ràng là bị rượu chè gái gú làm kiệt quệ rồi.

      "Ái chà, La Bình, tôi còn tưởng là bây giờ anh phất lên rồi nên mới tới khách sạn năm sao ăn cơm, thì ra là có người khác mời, ăn chực của người ta à?"  
      Cô gái trang điểm đậm nhìn La Bình với vẻ khinh thường, ánh mắt cũng ngập tràn sự miệt thị.

      Nghe thấy câu nói của cô gái ấy, La Bình đỏ bừng mặt, lớn tiếng nói: "Nhị Nha, tôi không phải loại người ăn chực mà cô nói!"  
      Như bị giẫm phải đuôi, cô gái kia hét toáng lên: "Ai là Nhị Nha! Nói bao nhiêu lần rồi, tên tôi là Vương Mỹ Lệ!"  
      "Anh nhìn lại mình đi, bao năm rồi mà vẫn y như vậy.

Tôi biết ngay mà, trước kia anh là một kẻ nghèo kiết xác, bây giờ cũng chỉ là một thằng bảo vệ quèn, sau này cũng thế mà thôi!"  
      "Cô...!Cô quá đáng vừa thôi!"  
      La Bình nắm chặt bàn tay, khuôn mặt đỏ bừng.

      "Ơ, còn nổi giận cơ à? Thế anh định làm gì đây? Anh nhìn cái dáng vẻ này của mình đi, mặc quần áo bảo vệ mà cũng đòi vào khách sạn cao cấp như thế này để ăn cơm.

Anh không ăn chực thì là gì?"  
      Vương Mỹ Lệ khinh thường xỉa xói.

      "Mỹ Lệ, thằng lùn đen nhẻm này là ai?", người đàn ông trung niên đầu hói mỉm cười, ôm eo cô ta và cười nói.

      "Anh Long, anh ta là người yêu cũ của em, nhưng là một thằng nghèo rớt mồng tơi, em đã chia tay với anh ta rồi, người em thích nhất bây giờ chính là anh".

      Vương Mỹ Lệ tươi cười quyến rũ, thân thể mềm mại không ngừng cọ vào người đàn ông.

      "Thì ra là người yêu cũ của em, nhìn cái bộ quần áo bảo vệ cũ nát này đi, một tháng có kiếm nổi một ngàn tệ không?"  

      Người đàn ông trung niên đầu hói nhìn La Bình với vẻ khinh miệt, đồng thời châm chọc nói.

      Ông ta là kẻ có tiền, luôn xem thường người nghèo.

      Nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của người đàn ông trung niên đầu hói, La Bình âm trầm mặt mày, bàn tay siết chặt lại, chỉ muốn xông lên cho lão già này một trận.

      "Anh Long, tuy rằng em đã chia tay với anh ta rồi, nhưng thấy anh ta thảm như thế, đến mức phải đi ăn chực, trong lòng em cũng khó chịu lắm".

      Vương Mỹ Lệ giả vờ buồn rầu, tỏ vẻ thương hại La Bình, nhưng thực chất lại là một sự giễu cợt trắng trợn.

      "Mỹ Lệ, em đúng là người trọng tình trọng nghĩa, anh không nhìn nhầm em chút nào".

      Hiển nhiên người đàn ông trung niên đầu hói đã bị biểu cảm của Vương Mỹ Lệ lừa gạt, ông ta xúc động nói.

      "Anh Long, anh là sếp lớn, hay là anh tìm một công việc cho anh ta đi, coi như bù đắp sự áy náy của em vậy".

      Vương Mỹ Lệ tươi cười, ỏn ẻn nói.

      "Được, trong xưởng của anh đang thiếu lao công, hay là để cậu ta làm đi".


      Người đàn ông trung niên đầu hói gật đầu, ngạo mạn nói.

      "La Bình, tôi tìm việc lao công cho anh rồi đấy.

Anh đừng coi thường công việc này, lương tháng khoảng hai ngàn cơ mà, còn không phải phơi nắng phơi gió ngoài đường, ăn đứt cái nghề bảo vệ của anh.

Anh có làm không?"  
      Vương Mỹ Lệ vừa cười vừa nói, tuy rằng đang cười, nhưng đó lại là nụ cười châm chọc và xem thường.

      Rõ ràng là cô ta đang cười nhạo La Bình, giẫm đạp lên tôn nghiêm của anh ta.

      Khuôn mặt của La Bình tái mét, hiển nhiên anh ta rất tức giận trước thái độ tởm lợm của hai người đó, đến mức thân thể phát run.

      Hạng Tư Thành nhíu mày lại, anh nhìn biểu cảm phẫn nộ của La Bình, vỗ vai anh ta rồi thản nhiên nói: "La Bình, hai người này là ai mà tới đây quấy rầy chúng ta ăn cơm? Đúng là ở đâu cũng có những con ruồi khiến người ta bực bội!"  



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.