Ông Bố Thiếu Soái

Chương 239: Người Thứ Tám





Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì nhìn thấy một cặp nam nữ.

Trông chàng trai hơi gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng khắp người lại toát lên khí chất của người có địa vị cao.

Cô gái thuần khiết xinh đẹp, cầm ô đứng bên cạnh người đàn ông, nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt quan tâm.

      Chàng trai hừ nhẹ một tiếng rồi bước vào làn mưa, một tay vịn vào quan tài, gằn giọng nói: “Con trưởng chi chính của thế gia Trọng Cảnh tới khiêng quan tài!”  
      “Cái gì? Thế gia Trọng Cảnh?!”  
      Thẩm Tuyết Liên thốt ra thành tiếng, đôi mắt như muốn lồi ra ngoài.

Con trưởng chi chính của thế gia Trọng Cảnh, đó chính là gia chủ tương lai!  
      Giờ phút này, trong lòng Thẩm Tuyết Liên dần dần phát lạnh.


Vốn dĩ thế gia Trọng Cảnh đã có địa vị cao trong mười hai danh môn vọng tộc rồi, Trương Quân là con trưởng chi chính nên hoàn toàn có tư cách trò chuyện ngang hàng với bất cứ gia chủ của một thế gia nào.

Rốt cuộc Hạng Tư Thành có tài năng gì mà Trương Quân lại đích thân tới khiêng quan tài như thế?  
      Sau đó, bất ngờ vẫn chưa kết thúc, lại có một bóng người cao to băng qua làn mưa, cao giọng nói: “Tần Thương, con trưởng chi chính của nhà họ Tần ở Hàm Phong tới khiêng quan tài!”  
      Khóe miệng của đám người nhà họ Hạng đều hơi giật giật.

mặc dù Tần Thương không phải người thừa kế duy nhất cho chức vị gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Tần, nhưng lại là người thừa kế có hi vọng nhất, đi ra ngoài là có thể đại diện cho cả nhà họ Tần.

      “Ha ha… Rầm rộ thật đấy, may mà tôi không tới muộn!”  
      “Hồ Vân Long, con trưởng chi chính của nhà họ Hồ tới khiêng quan tài!”  
      Nhìn chàng trai xa lạ trước mặt, đám Thẩm Tuyết Liên đã chết lặng mất rồi.

Vốn tưởng rằng gia chủ Hồ Khởi Vinh của nhà họ Hồ bỏ ra năm mươi tỷ để mua mỏ vàng cho Hạng Tư Thành đã là nể mặt lắm rồi, không ngờ hôm nay con trưởng chi chính của nhà họ Hồ lại đích thân tới khiêng quan tài, hành động này của Hồ Vân Long đã đại diện cho thái độ của cả nhà họ Hồ!  
      Những tưởng người thứ tư sẽ tiếp tục tới, nhưng đợi một lát vẫn không có ai tới nữa.

Đôi mắt của Thẩm Tuyết Liên sáng rực lên: “Hạng Tư Thành, tao phải thừa nhận rằng các mối quan hệ của mày khiến người ta phải ngạc nhiên”.

      “Nhưng như thế thì đã sao? Xưa nay số người khiêng quan tài không được là số lẻ, chẳng lẽ mày định dùng bảy người để đưa Hạng Thiếu Quân vào mộ tổ sao?!”  
      Ánh mắt của Hạng Tư Thành hơi ngưng tụ lại.

Anh đã sử dụng tất cả các mối quan hệ rồi, thậm chí chính anh cũng không ngờ rằng Hồ Vân Long lại đồng ý từ bỏ mặt mũi để tới khiêng quan tài tiễn đưa Hạng Thiếu Quân, nhưng người thứ tám thì anh thực sự không tìm được.


      Đúng lúc này, một tiếng nói trong trẻo vọng tới: “Hừ! Đúng là một bà già đáng ghét!”  
      Mọi người ngẩng đầu lên, một cô gái xinh đẹp với tư thế oai hùng đứng ở cửa, nhìn Thẩm Tuyết Liên với vẻ mặt khinh thường.

      Thẩm Tuyết Liên nhìn vào khuôn mặt của cô gái ấy, nhanh chóng lục lại trí nhớ.

Bà ta chắc chắn trong lớp trẻ của mười hai danh môn vọng tộc không hề có người này, bèn nghiêm giọng quát: “Con điên ở đâu ra thế nào, nhà họ Hạng là danh môn vọng tộc, là nơi để cô phát ngôn bừa bãi chắc!”  
      “Người đâu, đuổi đánh con điên ăn nói lung tung ấy ra ngoài cho tôi!”  
      “Kẻ nào dám?!”  
      Tiếng quát vang vọng trời xanh, một bóng người bỗng xẹt tới như sao băng, hạ mạnh xuống mặt đất.

Răng rắc, đá cẩm thạch rắn chắn bị người đàn ông ấy giẫm tan tành.

      Ánh mắt của tất cả mọi người đều mang theo sự ngưng trọng, tên này thật đáng sợ.


      Sức lực phải lớn đến mức nào thì đá cẩm thạch rắn chắc như vậy mới có thể nứt ra được đây?  
      Người đàn ông chậm rãi đứng thẳng lên, khắp người tản ra sát khí hừng hực.

Anh ta nhìn Thẩm Tuyết Liên, đôi mắt lạnh lùng, ồm giọng nói: “Bà định đuổi đánh em gái tôi ra ngoài?”  
      Cảm nhận được hơi thở như dã thú của người đàn ông ấy, Thẩm Tuyết Liên nuốt nước bọt cái ực.

Bà ta không phải kẻ ngốc, công lực đáng sợ ấy đủ để chứng minh anh ta không phải người bình thường.

      Nhưng dù sao bà ta cũng là gia chủ nhà họ Hạng, lập tức hừ nhẹ một tiếng: “Cậu là ai? Chưa nhận được lời mời của nhà họ Hạng mà lại tùy tiện xâm nhập vào đây, ngay cả lễ nghĩa cơ bản nhất cũng không hiểu sao?”  
      “Lễ nghĩa cơ bản nhất?”  
      Ai ngờ, người đàn ông ấy lại khinh thường hừ một tiếng, ngạo nghễ mở miệng nói: “Khắp đất nước này không có cánh cửa nào có thể ngăn cản được Từ Trấn Bắc này!”  



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.