Ông Bố Thiếu Soái

Chương 284: Từ Hân Dao Trợ Giúp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Từ Vân Đỉnh hừ một tiếng: “Phương Quyền! Còn không mau cút đi? Tiểu thư lá ngọc cành vàng nhà tôi mà cũng xứng để thân phận như ông lại gần hả?”
Khuôn mặt Phương Quyền hiện lên vẻ tức giận, lạnh lùng nói: “Từ Vân Đỉnh, cậu đến đây làm gì?”
“Tôi đi đâu còn phải báo cáo với ông chắc?”
“Ông là cái thá gì, quản rộng quá rồi đấy!”
“Cậu!! ”
“Cậu cái gì mà cậu! Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của ông, nói cũng không lưu loát, không ở nhà dưỡng lão đợi chết, còn ra đây cho mất mặt!”
Phập phập!
Hạng Tư Thành ở phía sau không nhịn được bật cười, không ngờ người đàn ông cao lớn cường tráng trước mặt lại có cái miệng như lưỡi dao vậy, có thể nói là rất sắc bén, ngay cả anh cũng không nhịn được cười!
Ánh mắt Phương Quyền bỗng lạnh tanh, dường như tìm được chỗ phát tiết, vẻ mặt hiện ra sát khí vô tận: “Thằng nhãi hỗn láo, ngay cả mày cũng dám cười lão? Nộp mạng đi!”
Ông ta nói xong liền mang theo sát khí vô cùng xông về phía Hạng Tư Thành!
Hạng Tư Thành nhếch mép cười, chỉ biết ức hiếp kẻ yếu thôi sao?

Đáng tiếc, Hạng Tư Thành anh, cũng không phải là kẻ yếu mặc cho người ta tùy tiện ức hiếp!
Năm móng vuốt của Phương Quyền như cái móc, xông đến giơ trước trán của anh, ông ta dùng lực lớn, không khí cũng vang lên tiếng gào phá vỡ không trung!
Cô gái liền lo lắng, vội vàng nói: “Anh Vân Đỉnh, anh mau ra tay đi!”
Từ Vân Đỉnh bình tĩnh chưa hành động, ánh mắt lóe sáng: “Đợi một chút! Tôi cũng muốn xem xem, người đàn ông có thể khiến cô chủ mến mộ, có mấy phần bản lĩnh!”
“Đến hay lắm!”
Hạng Tư Thành gầm lớn một tiếng, sau đó chỉ nghe ầm một tiếng, hai người đập vào nhau, bóng hình Phương Quyền lúc ẩn lúc hiện, móng tay sắc nhọn, Hạng Tư Thành bất động như núi, phòng thủ nghiêm ngặt, qua một lúc, hai người đã đấu mười mấy chiêu, bất phân thắng bại!
“Ha ha… Đúng là có chút bản lĩnh, chẳng trách dám ngông cuồng như vậy!”
“Có điều, nếu đây là điều khiến mày ngông cuồng, thì có thể kết thúc rồi!”
“Móng vuốt bóp chết tim!”
Soạt soạt!
Bàn tay khô ráp của Phương Quyền như móng vuốt quỷ U Linh, tốc độ cực nhanh, Hạng Tư Thành chỉ cảm thấy một làn gió lướt, bất giác khom lưng, lồng ngực lạnh toát, phần áo trước ngực bị rách toang, ba vết máu xuất hiện trên ngực!
Một chiêu đối chọi, bên nào mạnh, bên nào yếu, đã phân cao thấp!

“He he…”, ông lão ném mảnh vải vụn áo trong tay đi, ánh mắt âm lạnh: “Xem mày còn tránh được mấy chiêu!”
Ông ta nói xong, không đợi Hạng Tư Thành có cơ hội thở bình tĩnh lại, khí thế trên người ông lão bỗng ngưng lại, một dòng khí thế còn mạnh mẽ hơn lúc trước sôi trào lên, tấn công lần nữa!
Hạng Tư Thành càng đánh càng rối, lúc này anh ý thức rõ được rằng, cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ thất bại chỉ là vấn đề sớm muộn!
Đây chính là sự khác biệt giữ mình và cao thủ thực sự sao?
Đúng lúc này, Hạng Tư Thành lộ ra sơ hở, ánh mắt Phương Quyền sáng lên, cười nham hiểm, lực tay lại tăng thêm ba phần: “Nhóc con, có thể đáp trả nhiều cú đấm của lão, mày có thể tự hào rồi!”
“Bây giờ, chết đi cho tao!”
Con ngươi của Hạng Tư Thành co lại, nắm đấm mạnh phản chiếu hơi thở của cái chết trong ánh mắt của anh.

Phập!
Soạt!
Cảnh tượng trong tưởng tượng không xuất hiện, ngược lại là bóng người màu trắng loạng choạng bay đi, lùi về sau bốn năm bước, mới đứng vững lại được!
“Từ Vân Đỉnh? Cậu… cậu có ý gì?”
Từ Vân Định xoay cổ tay, lộ hàm răng trắng bóng ra với Phương Quyền: “Không có ý gì, thuần túy chỉ là khó chịu với ông, chỉ vậy thôi!”
Lúc này, cô gái vội vàng chạy đến bên Hạng Tư Thành, quan tâm hỏi: “Anh Hạng, anh có sao không?”
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.