Ông Bố Thiếu Soái

Chương 290: Trương Mi





Hạng Tư Thành nhếch môi nở nụ cười: “Vậy thì làm phiền cậu, tôi sẽ hậu tạ sau!”  
      Giọng nói ở đầu bên kia trở nên không vui: “Anh em hai chúng ta còn cần nói những điều đó sao?”  
      “Có cần tôi đích thân tới đó không?”  
      “Không cần, gấp lắm, tôi không chờ được”.

      “Được, vậy để tôi bảo cô ấy liên lạc với cậu ngay”.

      Trong điện thoại không có âm thanh gì nữa, Hạng Tư Thành cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Nửa phút sau, giọng nói khàn khàn bên kia lại vang lên: “Nói địa chỉ của cậu cho tôi”.

      Hạng Tư Thành đọc địa chỉ ra, bên kia tắt máy luôn.

Anh nở nụ cười, đối phương đã đồng ý thì tính mạng của Hồ Khởi Vinh cũng coi như đảm bảo được rồi.

      Nhìn dáng vẻ “như thật” của anh, Lương Quốc Đống hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường: “Thằng nhóc, giả vờ giả vịt xong chưa?”  
      Hạng Tư Thành xòe tay ra, anh khẽ nhếch môi: “Năm phút!”  
      “Làm bộ làm tịch!”  
      Lương Quốc Đống khinh thường hừ lạnh, sau đó mới nói: “Cô Hồ, cô cứ để thằng nhóc này làm bậy thế hả?”  

      “Tôi cảnh cáo trước nhé, ông Tần là người mà tôi đã tốn bao công sức mới mời tới được, lãng phí bao nhiêu thời gian như thế, bây giờ cứu thì là cái giá này, nhưng lát nữa thằng nhóc ấy diễn xong là sẽ không còn là cái giá này nữa đâu”.

      Sau đó, ông ta cười gằn: “Tóm lại, khiến tôi cảm thấy khó chịu thì sẽ phải trả giá đắt!”  
      Ông Tần vuốt râu, hừ lạnh một tiếng rồi ra vẻ bí ẩn, nói: “Thằng hề suy cho cùng cũng chỉ là thằng hề, hết thời gian là sẽ lòi mặt chuột ra thôi!”  
      Hạng Tư Thành nhe răng cười, nhìn chòng chọc vào ông ta, nói: “Đúng thế, thằng hề suy cho cùng cũng chỉ là thằng hề, cho dù già rồi thì cũng là thằng hề già khọm!”  
      “Mày…”  
      “Tao không đấu khẩu với mày, đến giờ là tự nhiên sẽ có người bắt mày ngoan ngoãn cầu xin tao!”  
      Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, hai bên đều lẳng lặng chờ đợi.

Tất nhiên là Hồ Mị Nhi tin tưởng Hạng Tư Thành, nhưng Hồ Vân Long thì lại thấp thỏm bất an.

Anh ta lặng lẽ dịch lại gần Hạng Tư Thành, nhỏ giọng nói: “Anh rể, người của anh… có tin được không?”  
      Hạng Tư Thành gật đầu khẳng định: “Yên tâm đi!”  
      Mặc dù đã nhận được sự khẳng định của Hạng Tư Thành, nhưng nét lo lắng trên mặt Hồ Vân Long không vơi đi chút nào, dù sao bọn họ cũng đã tìm bao nhiêu thầy thuốc giỏi trong thành phố Tô Hàng rồi, nhưng tất cả đều phải bó tay.

      “Năm phút đã qua, thằng nhóc, người mà mày tìm tới đâu?”  
      Lương Quốc Đống nhìn chằm chằm vào đồng hồ nãy giờ.

Đúng đến năm phút, ông ta lập tức “xổ chuồng”, kiêu ngạo cười to, chỉ vào Hạng Tư Thành và nói với Hồ Mị Nhi: “Cô Hồ, cô còn chờ đợi gì nữa?”  
      “Bắt thằng nhóc này quỳ xuống xin lỗi ngay, nếu không thì các người cứ chuẩn bị hạ huyệt cho ông cụ Hồ đi!”  
      Giờ phút nay, đến cả Hồ Mị Nhi cũng cảm thấy căng thẳng, ánh mắt của cô ta nhìn đăm đăm vào Hạng Tư Thành, nếu không có niềm tin kiên định dưới đáy lòng thì lúc này cô ta cũng dao động rồi.

      Lương Quốc Đống vừa dứt lời, két một tiếng, cửa phòng mở ra.

Sau đó, một bóng người xuất hiện ở cửa ra vào.

Người đó mặc chiếc váy liền thân, phác họa ra thân thể hoàn mỹ, khuôn mặt lạnh lùng xa cách.

Nếu nói vẻ đẹp của Hồ Mị Nhi như hoa hồng kiều diễm ướt át, vậy thì cô gái trước mặt chẳng khác nào sen tuyết trên Thiên Sơn, chói lóa và lạnh lẽo.

      Lương Quốc Đống nhíu mày lại: “Cô là ai?”  
      Cô gái kia nhìn một vòng, thản nhiên mở miệng nói: “Hạng Tư Thành là ai?”  
      Hạng Tư Thành mỉm cười đứng lên: “Là tôi”.

      Cô gái kia không nói gì nhiều, mở cửa bước vào trong.


Nhìn thấy Hồ Khởi Vinh nằm trên giường, giọng nói của cô ta không có một cảm xúc nào: “Là ông ta?”  
      Hạng Tư Thành gật đầu.

      Cô gái ấy đi thẳng tới trước mặt Hồ Khởi Vinh.

Không cần kiểm tra rườm rà như ông Tần vừa rồi, cô ta chỉ vươn tay ra đặt lên mạch đập của Hồ Khởi Vinh.

Thời khắc ấy, không chỉ riêng chị em nhà họ Hồ, mà ngay cả Hạng Tư Thành cũng cảm thấy hồi hộp.

Vài giây đồng hồ ngắn ngủi mà dài như cả một thế kỷ, cô gái kia buông tay Hồ Khởi Vinh ra, bước về phía Hạng Tư Thành, mở miệng nói: “Không thành vấn đề!”  
      Chỉ mấy chữ thôi, nhưng lại khiến Hạng Tư Thành hoàn toàn yên tâm.

      Bốp bốp bốp!  
      Tiếng vỗ tay bất chợt vang lên, Lương Quốc Đống vỗ tay, cười khẩy nói: “Thằng nhóc, để diễn đạt vở kịch này, mày còn tìm cả người tới trợ giúp cơ đấy”.

      “Nhưng diễn kịch thì cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ?”  
      “Ít nhất mày cũng phải tìm một lão già tới, chứ một con nít ranh như thế này, ha ha, cho dù học y từ trong bụng mẹ, thì liệu nó đã học được hai mươi năm trưa?”  
      Rốt cuộc trên mặt cô gái kia cũng hiện lên cảm xúc.

Cô ta quay đầu lại nhìn Lương Quốc Đống, lạnh lùng nói: “Trên thế giới này, chỉ có loại người tầm thường mới cần dùng thời gian để tích lũy vốn liếng, ở chỗ tôi, loại người đó gọi là phế vật!”  
      “Con ranh, mày nói cái gì hả?!”  
      Câu nói ấy chọc giận ông Tần, ông ta trợn mắt lên: “Còn trẻ mà dám ăn nói ngông cuồng, lúc lão đây chữa bệnh cứu người, mày còn đang lăn lộn trong bụng mẹ đấy!”  
      Hạng Tư Thành bĩu môi, mở miệng nói: “Lão già này nói rằng chỉ có ông ta mới cứu được ông cụ Hồ!”  
      “Ồ?”  

      Cô gái kia ngước mắt lên: “Mặc dù đỡ hơn đại đa số phế vật một chút, nhưng tóm lại vẫn là phế vật!”  
      Hạng Tư Thành không nhịn được bật cười, trông cô gái này lạnh lùng thật đấy, nhưng cách ăn nói thì rất sắc bén, chỉ vài câu thôi cũng đủ để khiến người ta tức đến mức phát điên.

      “Ha ha…”  
      “Được! Lão là phế vật! Chẳng phải các người tin con nhóc này sao? Vậy thì cứ để nó chữa, lão sẽ đứng đây xem nó sẽ đưa gia chủ nhà các người tới Tây Thiên thế nào!”  
      Dứt lời, ông ta ngồi xuống sô pha, ánh mắt âm trầm, không nói gì nữa.

      Lương Quốc Đống cũng âm u nói: “Cô Hồ, ông Tần nổi giận thật rồi, chuyện này liên quan đến tính mạng của ông cụ Hồ, nếu thử nghiệm thất bại thì không có đất mà hối hận đâu!”  
      Trên mặt Hồ Mị Nhi cũng hiện lên nét khó xử, dù sao chuyện này cũng liên quan đến tính mạng của ông nội cô ta.

      Lúc này, Hạng Tư Thành nhìn cô ta bằng ánh mắt khẳng định, sau một hồi cân nhắc, Hồ Mị Nhi cắn răng, gật đầu nói: “Tôi tin anh ấy!”  
      “Cô…”  
      Lương Quốc Đống lạnh lùng gật đầu: “Được! Cô Hồ, cô cứng đầu như thế thì sẽ phải trả giá đắt đó!”  
      “Đến lúc đó cầu xin chúng tôi cứu mạng thì không đơn giản như thế nữa đâu!”  
      Dứt lời, ông ta cũng ngồi xuống sô pha như ông Tần, mặc dù vẻ mặt rất âm trầm, nhưng trông lại chắc mẩm như thể chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ tới cầu xin mình.

      Hạng Tư Thành bước về phía cô gái kia, khách khí nói: “Xin hỏi tên cô là gì?”  
      Cô gái kia khẽ mở đôi môi đỏ như son: “Trương Mi!”  



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.