Ông Bố Thiếu Soái

Chương 293: Tự Tin Thái Quá



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hạng Tư Thành nhìn bóng dáng ông ta quay người bỏ đi, bỗng lên tiếng, giọng nghiêm lại: “Ông chủ Lương, cứ đi như vậy sao? Chẳng lẽ ông không có gì cần nói sao?”  
      “Ví dụ…”, Hạng Tư Thành hơi nheo mắt lại: “Ai phái ông đến? Có mục đích gì?”  
      Đáy mắt Lương Quốc Đống hiện lên vẻ hoảng loạn không dễ phát hiện, tuy nhanh chóng che giấu, nhưng vẫn bị Hạng Tư Thành nhạy cảm bắt được, thấy phản ứng của ông ta, Hạng Tư Thành càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng!  
      “Nhãi con, mày nói câu này có ý gì?”  
      Nhìn dáng vẻ hiểu rõ nhưng giả bộ hồ đồ của Lương Quốc Đống, Hạng Tư Thành nhếch mép, nói nhỏ: “Từ việc gia chủ Hồ xảy ra chuyện phải nằm viện, đến việc bác sĩ toàn thành phố họp hội chẩn, tất cả đều được tiến hành bí mật dưới sự sắp xếp của nhà họ Hồ, không truyền ra ngoài một tiếng!”   
      “Nếu không phải Hồ Vân Long gọi điện thông báo, thậm chí ngay cả Hồ Mị Nhi cũng không biết!”  
      “Nhưng sao ông chủ Lương lại biết, gia chủ Hồ xảy ra chuyện nằm viện đây?”   

      “Hơn nữa, sao lại biết gia chủ Hồ trúng kịch độc, hôn mê bất tỉnh, còn trùng hợp như vậy, đưa theo một thầy lang giỏi về bệnh này đến nhà chứ?”  
      Hồ Mị Nhi và Hồ Vân Long lập tức hiểu ra, vừa nãy họ chỉ lo lắng bệnh tình của Hồ Khởi Vinh, vốn không nghĩ nhiều, bây giờ nghe Hạng Tư Thành nói như vậy bèn nghĩ lại!  
      Đúng thế!  
      Họ không truyền tin tức ra ngoài, nhưng sao Lương Quốc Đống lại biết?  
      Cứ như là ông ta chuẩn bị trước vậy!  
      Nhưng, ai biết chi tiết như vậy?  
      Nếu không có bản lĩnh tiên tri, thì chỉ có một người mới biết trước chi tiết như vậy!  
      Đó chính là hung thủ thực sự hãm hại Hồ Khởi Vinh!  
      Hồ Mi Nhi nhanh chóng liên kết sự việc, ánh mắt liền lạnh băng, khí thế mạnh mẽ bao trùm Lương Quốc Đống, lạnh giọng nói: “Nói đi!”  
      “Là ai, bảo ông đến?”  
      Lương Quốc Đống cũng coi như lão đại một phương, hoảng hốt một chút rồi rất nhanh bình tĩnh lại, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi không biết cô đang nói gì?”  
      “Nếu ngay cả cả chuyện nhỏ này mà Lương Quốc Đống tôi cũng không nghe ngóng được, thì quát tháo oai phong mấy chục năm ở thành phố Tô Hàng này thế nào?”  
      “Chuyện nhỏ?”  
      Ánh mắt Hạng Tư Thành hơi nheo lại: “Vậy thì chi bằng ông chủ Lương nói xem, chuyện nhỏ này, ông nghe ngóng thế nào?”  

      “Hừ! Vậy thì không có gì để nói!”  
      “Tôi còn có việc cần xử lý, xin cáo từ trước!”  
      “Ông không được đi!”  
      Hồ Vân Long quát lên: “Lương Quốc Đống!”  
      “Nếu hôm nay ông không nói rõ ràng, ông tuyệt đối không đi ra được khỏi nhà họ Hồ!”  
      “Cậu uy hiếp tôi?”  
      Khuôn mặt Lương Quốc Đống lạnh băng: “Nếu là trước đây, thế lực nhà họ Hồ lớn, Lương Quốc Đống tôi không thể không nhẫn nhịn lùi ba phần, nhưng bây giờ, hừ, nhà họ Hồ cậu, e rằng không có tư cách này!”  
      Hồ Mị Nhi hơi nheo lông mày: “Nghe giọng điệu của ông chủ Lương, xem ra đã tìm được chỗ dựa, trèo lên cành cao rồi!”  
      Vẻ mặt Lương Quốc Đống giương lên đắc ý: “Hừ! Cũng không sợ nói cho các người biết!”  
      “Tôi đã liên thủ chặt chẽ với thần tài Giang Bắc, vị trí nhà giàu có hàng đầu ở Tô Hàng của nhà họ Hồ cô cũng đến lúc đổi người rồi!”  

      “Ha ha…”  
      Hồ Mị Nhi bật cười, bề ngoài, nhà họ Hồ là doanh nghiệp gia tộc, nhưng Lương Quốc Đống không biết, cái gọi là danh gia vọng tộc, tài lực tích lũy mấy trăm năm lớn mạnh đến mức độ nào!  
      Lương Quốc Đống luôn lấy vượt qua nhà họ Hồ làm mục tiêu, nhưng ông ta mãi mãi không biết, tài lực mà nhà họ Hồ thể hiện ra bên ngoài, chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm thôi!  
      “Ông chủ Lương!”  
      Hồ Mị Nhi yếu ớt nói: “Con người có tự tin là chuyện tốt, nhưng nếu tự tin thái quá, thì sẽ là tự đại đấy!”  
      Lương Quốc Đống cao ngạo ưỡn ngực: “Là tự tin hay tự đại, chúng ta cứ chờ xem!”  




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.