Ông Bố Thiếu Soái

Chương 299: Đưa Chúng Mày Lên Đường





“Phế vật! Một lũ phế vật!”
“Lương Quốc Đống là phế vật, ông cũng chẳng khác gì!”
Trong một căn phòng sang trọng, Phương Hoa đạp Phùng Tư Thành ngã lăn ra, đâu còn dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn lúc trước, trên mặt chỉ toàn sự lạnh lùng.

Phùng Tư Thành hét lên một tiếng, không dám có ý kiến gì cả.

Ông ta lăn đi, rồi lại lăn trở lại, quỳ gối bên chân Phương Hoa, nịnh nọt nói: “Em rể! Chuyện này… Chuyện này không thể trách tôi được! Tất cả đều tại thằng phế vật Hạng Tư Thành!”
“Em rể là để ông gọi hả?”
Trong mắt Phương Hoa bỗng hiện lên sát ý, hắn hơi cúi người xuống, như đang nhìn một kẻ bề dưới: “Không nhìn xem mình là cái thá gì, em gái ông chỉ là đồ chơi của tôi mà thôi, còn ông thì chỉ là một con chó cần dựa vào tôi đế kiếm cơm!”
Tận sâu nơi đáy mắt Phùng Tư Thành hiện lên sự bi ai, nhưng chỉ thoáng cái đã biến thành nét xu nịnh, chẳng khác nào một con chó mặt sệ, hùa theo nói: “Vâng vâng vâng, cậu Phương nói đúng lắm!”
“Tôi là một con chó mà cậu nuôi, là con chó trung thành nhất!”
“Xin cậu hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ giành lại thứ đã đánh mất!”
Phương Hoa khinh thường ra mặt: “Chỉ dựa vào ông? Hừ! Chó mà không trông được nhà, giữ lại cũng là tốn cơm!”
“Người đâu, lôi cổ ông ta ra ngoài cho tôi!”
“Phải rồi, tiện thể tới nhà ông ta, những năm qua đã ăn bao nhiêu thứ thì bắt ông ta nôn ra hết cho tôi!”
“Cậu Phương, cậu không thể đối xử với tôi như thế, không thể đối xử với tôi như thế! Cậu Phương, cậu Phương…”
Phùng Tư Thành bị kéo ra ngoài như một con chó chết, không ai thương hại ông ta.

Phương Quyền lạnh lùng nhìn ông ta, sau đó đi tới trước mặt Phương Hoa, mở miệng nói: “Cậu chủ, tên Hạng Tư Thành đó có bản lĩnh như thế thật sao?”
Phương Hoa hừ nhẹ một tiếng: “Hắn thì có bản lĩnh chó gì!”

“Tất cả đều là nhà họ Hồ làm!”
“Chỉ là để thằng đó đứng ra mà thôi”.

“Nhà họ Hồ có tài cán ấy?”
Trong mắt Phương Quyền lóe lên sự ngạc nhiên: “Có thể nói là tập đoàn Đại Hoa đổi chủ chỉ trong chớp nhoáng, mặc dù nhà họ Hồ là danh môn vọng tộc, nhưng đã dần lụi tàn sau bao năm qua, sao lại…”
“Lụi tàn? Ông cảm thấy cậu đây sẽ theo đuổi tiểu thư sa cơ lỡ bước của một gia tộc đang dần lụi tàn sao?”
Phương Hoa lạnh lùng ngắt lời Phương Quyền.

“Ý của tôi không phải như thế, mong cậu chủ thứ tội”.

Phương Hoa hừ lạnh một tiếng: “Trong mười hai danh môn vọng tộc, phía nam có nhà họ Hồ, phía bắc có nhà họ Thẩm là sở hữu khối tài sản lớn nhất”.

“Nhà họ Thẩm ở phía bắc luôn thể hiện mình là gia tộc giàu có, nhưng trên thực tế lại đang trong thời kỳ loạn trong giặc ngoài, chỉ là một con cọp giấy, còn mỗi cái vỏ thôi”.

“Nhưng nhà họ Hồ thì khác”.

“Những năm qua, nhà họ Hồ tấm ngẩm tầm ngầm vơ vét bao nhiêu của cải, Hồ Khởi Vinh càng nhuẫn nhuyễn hơn ai hết.

Trông thì có vẻ như những sản nghiệp ở thành phố Tô Hàng là tất cả sản nghiệp của nhà họ Hồ, nhưng bọn họ đều quên rằng, với một gia tộc lớn đã truyền đời hàng trăm năm, nếu không trải qua một kiếp nạn lớn, vậy thì khối tài sản đã được tích lũy qua hàng trăm năm ấy có thể bốc hơi mất được sao?”
“Vả lại!”
“Đệ Nhất Lâu của Hồ Mị Nhi vô cùng nổi bật, phải biết rằng trăm đóa hoa trong Đệ Nhất Lâu, có ai mà không phải người tài giỏi?”
“Sức hút cá nhân của Hồ Mị Nhi là một phần, nhưng nếu không có lợi ích không thể cưỡng lại được, làm sao hàng trăm cô gái tài giỏi ấy lại cam lòng trở thành người để đàn ông tìm kiếm niềm vui?”
Tia sáng trong mắt Phương Hoa càng lúc càng chói lóa: “Vậy mới nói, ai cưới được Hồ Mị Nhi thì chẳng khác nào có được một ngọn núi vàng khổng lồ”.

“Tổ tiên của nhà họ Phương dùng võ để dẹp yên đất nước, đến giờ vẫn nằm trong top ba gia tộc hàng đầu, mặc dù tài sản hơn hẳn người thường, nhưng đối với nhà họ Phương, đó vẫn là nhược điểm lớn nhất”.

“Nếu có sự chu cấp của nhà họ Hồ, hai gia tộc lớn mạnh liên hợp lại với nhau, chúng ta sẽ tới gần kế hoạch đó hơn”.

“Thế nhưng đúng lúc này lại nhảy đâu ra một tên Hạng Tư Thành, làm đảo loạn mọi kế hoạch của bản thiếu gia!”
Nhắc đến Hạng Tư Thành, cảm xúc vừa bình phục xuống lại không nhịn được sôi trào lên.

Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn ăn trên ngồi trước, chưa một ai dám bất kính với hắn.

Hạng Tư Thành là người đầu tiên, đồng thời cũng là người duy nhất.

Bất luận là vì thể diện của mình, hay là vì kế hoạch vĩ đại của gia tộc trong tương lai, Hạng Tư Thành cũng là chướng ngại vật lớn nhất.


“Người trong gia tộc đã tới chưa?”
Phương Quyền nhìn đồng hồ: “Giờ này thì chắc là đang trên đường”.

“Tốt!”
Trong mắt Phương Hoa lóe lên sự độc ác: “Lúc người của gia tộc tới thì cũng là lúc Hạng Tư Thành phải chết!”
“Nhưng cậu chủ, theo tôi, mối quan hệ giữa cô cả nhà họ Từ và Hạng Tư Thành không tầm thường đâu, nếu nhà họ Từ lại nhúng tay vào…”
“Không đâu!”
Phương Hoa nói chắc như bắp: “Nếu nhà họ Từ dám cử người tới can thiệp vào chuyện này, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc Lục Phiến Môn muốn tuyên chiến với nhà họ Phương!”
“Mặc dù nhà họ Từ dẫn đầu Lục Phiến Môn, nhưng không phải chỉ có một mình nhà họ Từ!”
“Sắp xếp đi, chờ người trong gia tộc tới là lập tức hành động”.

“Vâng!”
Giờ phút này, trên một con đường vắng vẻ, xung quanh hoang vu, thậm chí còn không có một hộ gia đình nào.

Hai chiếc Mercedes MPV lao đi vùn vụt, phương hướng là thành phố Tô Hàng.

“Mọi người nói xem tên Hạng Tư Thành đó có bản lĩnh gì mà A Hoa phải mời mấy người chúng ta tới?”
“Lẽ nào Phương Quyền già quá rồi, ngay cả chuyện cỏn con như vậy mà cũng không ứng phó nổi?”
Một người đàn ông mặt tàn nhang nói với vẻ khinh thường.

“Anh thì biết cái đếch gì!”
Sau đó, một người cao gầy nói tiếp: “Gia tộc đã điều tra về tên Hạng Tư Thành đó rồi.

Hắn là một thằng lính, trong mắt người ngoài thì cũng tàm tạm, nhưng với chúng ta thì chỉ là giẻ rách!”
“Để tôi đoán xem nào, lần này A Hoa gọi chúng ta tới là bởi vì sợ mấy anh em chúng ta ở trong gia tộc nhàm chán quá, vậy nên mới kiếm cớ để chúng ta ra ngoài hưởng thụ sự phồn vinh nơi thế gian!”
“Tôi nghe nói thành phố Tô Hàng nổi tiếng là lắm gái đẹp đấy!”

“Ha ha…”
Ai nấy đều hiểu ngầm, nở nụ cười bỉ ổi.

Không ai coi Hạng Tư Thành ra gì.

Đúng lúc này, chiếc xe bỗng phanh gấp, khiến mấy người trên xe nghiêng ngả hết cả đi.

Sau khi chiếc xe dừng lại hẳn, tên mặt tàn nhang nổi quạo: “Lái xe cũng không ra hồn, cậu làm ăn kiểu chó gì thế hả?”
Tài xế cũng rất ấm ức: “Đằng… Đằng trước có người!”
“Có người?”
Nhìn qua kính chắn gió, quả nhiên bọn họ nhìn thấy một người đứng chặn giữa đường, không nhúc nhích gì cả.
“Mẹ kiếp! Chán sống thật rồi!”
Đám người nhà họ Phương hùng hổ xuống xe, chỉ vào người đang đứng giữa đường rồi mắng chửi: “Con mẹ mày, bị điên hả?”
“Nếu muốn đi đầu thai sớm thì để ông cho mày toại nguyện!”
Người đàn ông kia chậm rãi xoay người lại, nhìn bọn họ rồi bỗng nở nụ cười: “Tao ở đây là để chờ chúng mày mà”.
“Chờ bọn tao?”
“Chờ bọn tao làm gì? Chẳng lẽ mày là người mà A Hoa cử tới đón bọn tao? Chưa tới thành phố Tô Hàng mà?”
Người đàn ông tươi cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng bóng: “Chúng mày hiểu lầm rồi”.
“Tao tới là để…”
“Đưa chúng mày lên đường!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.