Ông Bố Thiếu Soái

Chương 30: Bị Cô Liếm Rồi Thì Không Còn Đáng Giá Nữa





Nhìn theo tiếng đáp lại là hai người phụ nữ đứng ở trước mặt anh.

Người phụ nữ lên tiếng có gương mặt trang điểm rất đậm toát lên vẻ vô cùng ngạo mạn.

Người phụ nữ mất kiên nhẫn nhìn tấm thiệp mời trong tay Hạng Tư Thành, gương mặt tràn đầy sự chế nhạo.

"Cái gì?!"
Người phụ nữ trợn trừng mắt, chống nạnh nói: "Ý của anh là tôi không phải khách quý à?"
"Một tên phục vụ quèn như anh là cái thá gì mà dám chỉ tay năm ngón với tôi!"
"Nhanh chóng dẫn đường cho tôi đi, nếu không tôi sẽ cho anh đẹp mặt!"
"Đúng thế!"
Hạng Tư Thành quan sát một lượt, khóe miệng cong lên, đây cũng không phải là buổi đấu giá do anh tổ chức, không đáng phải dây dưa với hai người phụ nữ này, nên tránh sang một bên nói: "Vậy thì tùy hai cô!"
Thế nhưng hai người phụ nữ lại càng trở nên quá quắt hơn, nói: "Tôi bảo anh đưa chúng tôi vào, không nghe thấy à?"

"Cô muốn tôi dẫn cô vào?"
Giọng nói của Hạng Tư Thành đã bắt đầu lạnh lẽo.

"Hừ! thứ cho tôi nói thẳng, cô vẫn chưa đủ tầm!"
Hạng Tư Thành lạnh lùng đáp trả!
Người phụ nữ gay gắt thét lên, sau đó giơ tay lên hung hăng định tát vào mặt Hạng Tư Thành!
Bốp!
Sau đó anh hất mạnh tay cô ta ra, người phụ nữ lảo đảo, ánh mắt hiện lên sự độc ác nói: "Anh dám đánh tôi sao?"
Nói rồi liền rút điện thoại ra gọi: "Anh, em bị người ta đánh ở lối vào du thuyền, đúng! Anh mau tới đây đi!"
Không lâu sau, một người đàn ông mặc áo lông chồn dẫn theo một đám thanh niên hung hăng lao tới, người phụ nữ thấy vậy, khuôn mặt lập tức đắc ý, sau đó ra vẻ oan ức nói: "Anh, chính là tên phục vụ thấp hèn này, hắn dám bắt nạt em, anh mau giúp em dạy dỗ hắn đi!"
Người đàn ông quan sát Hạng Tư Thành một lượt, phát hiện sắc mặt anh không tốt, liền kiêu căng hỏi: "Oắt con, có phải đêm nay mày đến làm nhân viên thời vụ không?"
"Mẹ nó! Trước mặt tao còn giả bộ lên mặt, mày là cái thá gì chứ!"
"Một tên nhân viên phục vụ quèn, nếu tao muốn đánh chết mày thì cũng dễ như giết một con kiến thôi!"
Sau đó hắn quay lại nói với người phụ nữ: "Em gái, nói đi muốn tên khốn này nhận lỗi với em như thế nào?"
Vẻ mặt người phụ nữ đắc ý, cúi đầu nhìn giày của mình nói: "Anh à, giày em có hơi bẩn, nếu đến buổi đấu giá mà để người khác nhìn thấy thì sẽ cười vào mặt em mất!"
Người đàn ông chỉ Hạng Tư Thành, dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Mày quỳ xuống cho tao, liếm sạch giày của em gái tao đi!"
"Ha ha! "
"Ha ha! mày dám nói không sao?"
Một đám oắt con cười hùa theo, tên đàn ông mặc áo lông chồn cười lớn ba tiếng, sau đó hung tợn nói: "Vậy tao sẽ đích thân cắt lưỡi mày ra làm khăn lau giày!"
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, nhìn theo hướng giọng nói mắt Hạng Tư Thành liền sáng lên, một người phụ nữ tựa như tiên nữ, mặc một chiếc đầm màu tím nhạt tôn lên khí chất như một vị tiên tử xuất trần, người phụ nữ này chính là Vân Tịnh Nhã.

Còn người đàn ông lên tiếng chính là quản gia đã đưa Vân Tịnh Nhã đi thay trang phục.

Tiểu Mã không thèm để ý đến Ngô Lục mà tiếp tục đi thẳng đến trước mặt Hạng Tư Thành, cung kính cúi thấp người nói: "Khách quý, để anh phải chịu sự quấy rầy không đáng có rồi, tôi thay mặt Hắc Ngũ gia xin gửi đến anh lời xin lỗi chân thành nhất!"
Tròng mắt của Ngô Lục thiếu chút nữa là lồi ra ngoài, nhìn Tiểu Mã đang cúi người xin lỗi, lắp bắp nói: "Anh! anh Tiểu Mã, như vậy nghĩa là sao ạ?"

"Đồ khốn!"
"Đây là khách có thiệp mời VIP, Ngô Lục, thời gian cậu đi theo Hắc Ngũ gia không ngắn, khách quý có thiệp mời VIP nghĩa là gì lẽ nào còn không rõ sao?"
Phù phù~
Hai chân Ngô Lục mềm nhũn ra, lập tức ngồi phịch xuống đất, người phụ nữ lúc nãy còn làm ầm ĩ lúc này cũng run rẩy vô cùng sợ hãi.

"Không không không! không cần nữa".

Người phụ nữ lúc này nào dám còn một tí tẹo khoa trương nào nữa chứ.

Người phụ nữ càng hoảng sợ hơn lắc đầu.

Hạng Tư Thành từ từ cúi đầu: "Nhưng, giày của tôi lại hơi bẩn, nên làm thế nào đây?"
Vẻ mặt cầu khẩn nhìn người đàn ông mặc áo lông chồn, ai ngờ người đàn ông này lại trở tay cho cô ta một bạt tai, nói: "Mẹ kiếp mày điếc à! Anh Tiểu Mã bảo mày quỳ xuống liếm giày đi!"
"Nếu như liếm không sạch thì tao sẽ ném mày xuống sông cho cá ăn đó!"
"Chúng ta đi thôi!"
Tiểu Mã cung kính dẫn đường cho hai người Hạng Tư Thành lên du thuyền, vừa vào trong, không gian rộng rãi sáng sủa, nguy nga lộng lẫy, xa hoa giống như hoàng cung.


"Tôi không làm phiền hai vị nữa, chúc anh có một ngày vui chơi thật vui vẻ!"
Hạng Tư Thành quan sát xung quanh một vòng, nhìn thấy không ít những nhân vật có máu mặt ở thành phố Thiên Hải, và cũng có không ít những gương mặt lạ lẫm.

Có người có thân hình gầy gò, nho nhã nhưng lại mang tác phong quan cách cao cao tại thượng, có người có vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác, toàn thân tỏa ra một luồng sát khí bức người, muôn hình vạn trạng, đầu trâu mặt ngựa đều bày ra trước mắt.

"Ha ha, xem ra buổi đấu giá này cũng thú vị đấy!"
Sau đó, môt người đàn ông trẻ tuổi dẫn theo một người phụ nữ đi tới.

Người đàn ông nhìn Vân Tịnh Nhã một cái, đáy mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên nhàn nhạt, sau đó lại nhìn Hạng Tư Thành quan sát anh một lượt từ đầu đến chân, vẻ mặt vô cùng cao ngạo, chỉ tay vào Vân Tịnh Nhã nói: "Bạn gái tôi rất thích sợi dây chuyền này, ra giá đi!"
Hạng Tư Thành lạnh nhạt liếc hắn một cái rồi nói: "Xin lỗi, chúng tôi không bán!"
Nói xong anh muốn dẫn Vân Tịnh Nhã rời đi, nhưng lúc này một cánh tay chắn ngang trước mặt Hạng tư Thành, vẻ mặt người đàn ông kia giễu cợt nói: "Này, từ trước đến nay chưa có kẻ nào dám từ chối yêu cầu của Trịnh Thiên Long này!"
"Hoặc là bán lại sợi dây chuyền cho tôi, hoặc là! "
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên nói tiếp: "Gói cả sợi dây chuyền và người phụ nữ của anh lại cho tôi!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.