Một đám người mặc trang phục biểu diễn, cầm loại nhạc cụ có thể tấu lên những giai điệu tuyệt đẹp bước vào nhà họ Hồ!
Những âm thanh trong trẻo rực rỡ làm mọi người rung động tột độ!
“Trời ạ! Đây thật sự là dàn nhạc hoàng gia phương Tây ư?”
“Đó là dàn nhạc thuộc top 1 thế giới đấy!”
“Nghe nói một năm bọn họ chỉ tiến hành biểu diễn thương mại một lần, vé nghe nhạc đều bị những nhân vật quyền quý trên thế giới tranh nhau mua, khó kiếm được vé lắm!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Tôi từng may mắn được tham dự buổi diễn tấu của họ.
Cô có biết những thính giả nghe diễn tấu là ai không? Không hề khoa trương khi nói rằng: ‘Nếu số tài sản đang sở hữu dưới một trăm triệu thì không xứng để ngồi đó’!”
“Chính xác, hơn nữa tôi còn nghe nói trong ngày kết hôn, nữ hoàng Anh đã mời bọn họ đến diễn tấu đấy! Đó là vinh dự lớn đến nhường nào cơ chứ! Chỉ cần là người mời được ban nhạc này lên sân khấu thì đều có thân phận hiển hách trên thế giới.
Không biết cậu Phương có thân phận gì mà có thể mời dàn nhạc này tới đây.
Đúng là khiến người ta phải bất ngờ”.
“Hồ Mị Nhi tốt số thật đấy! Không ngờ cô ấy có thể khiến cậu chủ Phương chi tiêu mạnh tay như vậy! So với cậu chủ Phương, Hạng Tư Thành là cái thá gì? Cô nhìn lễ đính hôn ngày hôm nay đi, tất cả những thứ này đều do nhà họ Hồ chuẩn bị, lẽ nào Hạng Tư Thành định ở rể à?”
Đương nhiên tiếng bàn tán của mọi người cũng truyền đến tai Phương Hoa.
Trên khuôn mặt của hắn hiện lên ý cười, Phương Hoa nhìn Hồ Mị Nhi, nói bằng giọng dịu dàng chan chứa tình cảm: “Mị Nhi, hãy để bản nhạc tuyệt vời nhất thế giới này vang lên trong nghi lễ đính hôn của chúng ta, vẽ ra một tương lai hạnh phúc nhất, được không?”
Lời bày tỏ thâm tình kết hợp với tiếng nhạc có thể làm rung động từng tế bào của mọi người, khiến cho tất cả đắm chìm trong đó!
Trong khoảnh khắc này, dưới cái nhìn của mọi người thì chỉ có Phương Hoa mới là người xứng đôi với Hồ Mị Nhi nhất!
“Này, anh quên tôi rồi à?”
Hạng Tư Thành đưa tay ngoáy lỗ tai, mở miệng nói với hắn: “Tôi sửa lại hai điểm cho anh nhé!”
“Đầu tiên, hôm nay là lễ đính hôn của tôi và Mị Nhi, không hề liên quan đến anh!”
“Thứ hai, bản nhạc này mà được gọi là âm nhạc tuyệt vời nhất thế giới ấy hả? Có phải anh hiểu nhầm về hai chữ tuyệt vời này rồi không?”
“Hừ! Hạng Tư Thành! Anh chỉ lẻo mép là giỏi!”
“Dàn nhạc hoàng gia phương Tây là ban nhạc hàng đầu được cả thế giới công nhận!”
“Trên thế giới này không có ban nhạc nào có thể vượt mặt họ!”
“Cái dàn nhạc phương Tây gì đó mà đứng đầu thế giới hả? Cậu Phương, anh đừng quên âm nhạc hay nhất phải là những bài ca mà tổ tiên chúng ta để lại, anh sính ngoại như vậy có ổn không?”
Thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt hơi khác thường, Phương Hoa tức giận gắt gỏng: “Hạng Tư Thành! Anh đừng nói sang chuyện khác!”
“Tôi đâu nói âm nhạc của nước ta không hay, nhưng nếu so về danh tiếng và khả năng biểu diễn thì có dàn nhạc nào trong nước ta sánh bằng bọn họ không?”
“Đây là sự thật! Không liên quan đến quốc gia!”
“Không sánh bằng hả?”
Hạng Tư Thành nhếch môi: “Vậy anh nghe xem, đây là gì?”
Anh vừa dứt lời, tiếng kèn lảnh lót bất chợt vang lên, sau đó là tiếng nhạc và tiếng trống, vang vọng bên tai mọi người.
.