Ông Bố Thiếu Soái

Chương 322: Sự Trấn Áp Đầy Khí Phách



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mũi dao xẹt qua trước mặt, người hầu đổ gục xuống đất.
Vân Tịnh Nhã đổ mồ hôi đầm đìa, thậm chí vừa rồi đôi mắt cô còn cảm thấy nhói đau, chỉ một chút nữa thôi là cô phải nói lời chào tạm biệt với ánh sáng rồi.
Ngay lập tức, cả người cô ngả vào một cái ôm chặt chẽ.

Khi ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt ấy, suýt thì cô bật khóc.
Hạng Tư Thành, rốt cuộc anh cũng tới rồi!
Hu hu! Anh có biết không hả, vừa rồi, chỉ còn một chút nữa thôi là vợ anh sẽ không bao giờ nhìn thấy gì nữa.
Lúc này, vẻ mặt của anh âm u và lạnh lẽo tột độ.
Vầng trăng mờ ảo chiếu vào mặt anh, càng tôn lên nét lạnh lùng tựa băng tuyết.

Giờ phút này, trên mặt anh không có một biểu cảm gì, nhưng ngọn lửa giận dữ thì cứ hừng hực, chỉ một chút nữa thôi, nếu đến chậm một bước, anh không dám tưởng tượng hậu quả sẽ là như thế nào nữa!
Quần áo xốc xếch, gò má sưng đỏ, Vân Tịnh Nhã, rốt cuộc em đã bị đối xử như thế nào?!

“Cậu là ai?”
Nhìn khuôn mặt của người vừa xuất hiện, Tống Chiến cảm thấy quen mắt, nhưng chưa nhớ ra ngay là đã gặp ở đâu rồi.
Người này tuy còn trẻ, nhưng khắp người lại tản ra khí thế mạnh mẽ, khiến ông ta không dám khinh thường.
Nghe thấy câu hỏi của Tống Chiến, Hạng Tư Thành ngẩng đầu lên, trong con người đen nhánh tản ra tia sáng của tử thần, nhìn ông ta rồi khẽ mở miệng: “Tôi là kẻ tới lấy mạng ông!”
“Xấc xược!”
Bên cạnh Tống Chiến, một tên người hầu lập tức đứng ra để lập công, hét lên với Hạng Tư Thành: “Mày có biết người đang đứng trước mặt mày là ai không?”
“Nếu nói ra thân phận của ông ấy thì mày sẽ sợ vỡ mật đấy!”
“Ồn ào!”
Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, sau đó, một bóng người màu đỏ lao ra từ sau lưng Hạng Tư Thành.

Cùng với tia máu vẩy lên, nụ cười trên mặt người đàn ông kia còn chưa kịp biến mất thì đã ngã gục vào vũng máu.
Xung quanh lặng ngắt như tờ!
“Cậu… Cậu dám giết người trước mặt tôi?!”
Tống Chiến nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt khó tin.

Đã bao năm rồi, không, phải nói là kể từ khi ông ta lên cầm quyền, chỉ có nhà họ Tống chèn ép người khác, chưa từng có ai dám suồng sã như thế trước mặt bọn họ.
Khóe miệng của Hạng Tư Thành nhếch lên, tạo thành một nụ cười của tử thần, anh nhìn ông ta bằng ánh mắt âm u: “Đây mới chỉ là bắt đầu thôi!”
“Rầm!”
Bất chợt, cánh cổng bị đẩy mạnh ra.

Vô số binh lính được võ trang đầy đủ xông vào.


Những người chịu trách nhiệm canh cổng hoảng sợ chạy tới trước mặt Tống Chiến: “Gia chủ, bọn họ… bọn họ cứ xông thẳng vào, tôi… tôi không ngăn cản được”.
Nhìn những người lính đằng đằng sát khí, ánh mắt của Tống Chiến thay đổi hẳn.

Khi nhìn thấy ký hiệu đặc biệt trên quần áo của những người lính ấy, ông ta đột nhiên nhớ tới điều gì đó, bèn thốt lên: “Thiết kỵ vùng biên giới phía Bắc?!”
“Cậu… Chẳng lẽ cậu là Hạng Tư Thành - thiếu soái vùng biên giới phía Bắc?!”
Tống Chiến cũng từng nghe nói tới vùng biên giới phía Bắc rồi.
Người như ông ta biết càng rõ ràng hơn, quân đội vùng biên giới phía Bắc không chỉ đơn giản là một đám lính bình thường mà thôi.
Ánh mắt của Hạng Tư Thành khẽ đảo: “Ông biết bản thiếu soái?”
Tống Chiến hít sâu một hơi, bắt đầu hạ thấp tư thái: “Ba mươi ngàn thiết kỵ vùng biên giới phía Bắc vô địch thiên hạ, từ lâu tôi đã từng nghe danh, tiếng tăm của thiếu soái càng như sấm bên tai, chỉ không biết…”, vừa nói, ông ta vừa đảo mắt nhìn những binh lính đang nhăm nhe xung quanh, nói tiếp: “Thiếu soái Hạng có ý gì đây?”
“Ý gì? Câu này phải để bản thiếu soái hỏi ông mới đúng!”
Giọng nói của Hạng Tư Thành mang theo sát khí: “Có phải ông nên giải thích với bản thiếu soái, xem vì sao nửa đêm vợ tôi lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn là với bộ dạng này không?”
“Cái gì?!”
Tống Chiến kinh hãi thốt lên: “Đây là vợ cậu?”
Lúc này, người có thân phận như ông ta cũng phải thay đổi sắc mặt.
Nếu Vân Tịnh Nhã thật sự là hung thủ hãm hại Tống Thanh Trúc, cho dù là vợ của Hạng Tư Thành thì Tống Chiến cũng không sợ hãi, nhưng chuyện này không thể suy đoán bừa được.

Nếu Vân Tịnh Nhã là một cô gái bình thường thì đã đành, dù sao tính mạng của dân đen cũng chỉ như cỏ rác, nhưng nếu đằng sau cô gái bình thường ấy là thiếu soái vùng biên giới phía Bắc thì e rằng chuyện này sẽ không thể giải quyết dễ dàng như thế.
Chuyện đã đến nước này, Tống Chiến chỉ có thể nhanh chóng suy tư.
Ông ta không sợ Hạng Tư Thành, nhưng cũng không muốn nảy sinh xung đột với anh, bèn nói: “Thiếu soái Hạng, e rằng trong chuyện này có điều hiểu lầm, mong cậu hãy nghe…”
“Hiểu lầm?”
Hạng Tư Thành nở nụ cười, nụ cười ấy vô cùng lạnh lẽo, giống hệt nụ cười của tử thần, đợi đến khi nụ cười tắt ngấm thì sẽ là hành động gặt hái sinh mệnh.
“Hiểu lầm cũng không sao, lát nữa bản thiếu soái sẽ cho ông thời gian để từ từ giải thích…”
Tống Chiến tức đến mức râu tóc dựng ngược cả lên.

Hạng Tư Thành nhìn ông ta, cười lạnh nói: “Lẽ nào bản thiếu soái nói không đúng?”
“Những kẻ gọi là dòng dõi hoàng triều như các người tự nhận là có huyết mạch cao quý, dựa dẫm vào cơ nghiệp khổng lồ của tổ tông, quả thực là có thể kiêu ngạo một đời, nhưng miệng ăn núi lở, đến lúc đó, huyết mạch của hoàng tộc ấy hả? Hừ! Là cái chó gì nữa!”
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.