Ông Bố Thiếu Soái

Chương 340: Kinh Hãi Rời Đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Quỷ! quỷ oa?”
Phương Thành Chu lúc này, thật sự khiếp sợ rồi!
Theo tin tình báo của nhà họ Phương, quỷ oa A Bố một trong chín Lang Tước của Quần Lang, không rõ tuổi tác, vẻ bên ngoài như một đứa bé mười tuổi, nhưng tốc độ nhanh như ma quỷ, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn!
Quỷ oa A Bố, không biết buồn vui, món ăn yêu thích là máu tươi, trong chín Lang Tước, đứng ở vị trí thứ tư!
“Ba! ba Lang Tước?” Vẻ mặt Phương Thành Chu khiếp sợ, không còn dáng vẻ cao ngạo lúc trước.

“Sao nào? Ba người không đủ sao? Vậy có cần tao gọi thêm mấy người nữa đến giới thiệu cho mày làm quen một chút không?”
“Cái gì? Vẫn còn?!”
Phương Thành Chu buột miệng nói ra!
Trong nhận thức của hắn ta, sát thủ đều cao ngạo, từ trước đến giờ chưa có ai, có thể cùng lúc mời được hai Lang Tước cùng ra tay!

Hơn nữa, nhìn như thế này, ba Lang Tước đến, hiển nhiên không phải là để hoàn thành nhiệm vụ nào đó, mà càng giống như là, bảo vệ!
Đúng vậy, chính là bảo vệ!
Trên đời này, vậy mà lại có người, mời được chín Lang Tước giết người không ghê tay làm vệ sĩ cho mình?!!Hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của Hạng Tư Thành, ngoài ba bọn họ ra, có thể vẫn còn nhiều người nữa!
Lẽ nào, hắn ta có thể khiến chín Lang Tước, đều làm việc cho mình?!
Trên đời này, ngoài Lang chủ của Quần Lang, còn ai có được bản lĩnh này?!
Trong chốc lát, vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu hắn ta, cho dù trong mắt hiện lên sát khí cuồn cuộn như nào, cũng không dám làm bừa!
Suy cho cùng, mùi máu tanh nồng trong không khí vẫn chưa tiêu tan, chính là lời cảnh cáo tốt nhất!
So với sát nhân?
Cái gọi là Thính Vũ Thập Cửu Kiếm, trong mắt của chín Lang Tước, chỉ được coi là, con mồi!
Không khí xung quanh, liền trầm xuống, rất lâu sau, Phương Thành Chu gượng gạo nặn ra được ba chữ: “Chúng ta! đi!”
“Gì cơ? Anh, chúng ta bị chết nhiều người như vậy, cứ như thế mà rời đi sao?”
“Đúng vậy, anh, chúng ta liều mạng với bọn chúng!”
“Vừa rồi bọn chúng đều là tập kích bất ngờ, chúng ta cùng nhau xông lên, nhất định có thể giết chết bọn chúng báo thù cho những anh em đã chết!”
“Câm miệng!”
Phương Thành Chu tức giận hừ một tiếng, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang tươi cười của Hạng Tư Thành: “Hạng Tư Thành, được lắm!”
“Mày đã khiến tao có cái nhìn khác về mày!”
“Nhưng, tao cũng muốn chúc mừng mày, mày hoàn toàn, được nhà họ Phương, à không, nên nói là được Kiếm Các, để ý đến rồi!”
“Ồ? Vậy thì làm sao?”

Trên mặt Hạng Tư Thành không có chút gì là sợ hãi: “Tao không thích chọc đến phiền phức, nhưng nếu phiền phức đã tìm đến cửa, tao cũng không ngại!”
“Chỉ hy vọng, lần sau người nhà họ Phương phái đến, đừng giống với đám vô dụng như chúng mày là được!”
Giọng nói Phương Thành Chu rét lạnh: “Hạng Tư Thành, mày là thiếu soái vùng biên giới phía bắc, dưới trướng có ba mươi ngàn quân tinh nhuệ, nhưng, mày chỉ là đứng ở đỉnh thế tục!”
“Ở đó nơi mày không nhìn được, có những thứ cao siêu hơn hẳn mà mày vĩnh viễn sẽ không biết đến!”
“Món nợ này, chúng tao sẽ ghi nhớ, thời gian sẽ chứng minh, mày đã làm ra một quyết định ngu ngốc như nào!”
“Chúng ta đi!”
“Đợi chút!”
Hạng Tư Thành đột nhiên lên tiếng: “Chúng mày thật sự vẫn không xem mình là người ngoài, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Trong mắt Phương Thành Chu lóe lên sự lạnh lùng: “Sao nào, mày vẫn còn muốn giữ mấy người bọn tao ở lại đây sao?”
“Hạng Tư Thành, tao thừa nhận ba Lang Tước rất giỏi, nhưng nếu liều mạng chiến đấu, cuối cùng ai thắng ai, cũng chưa biết được đâu!”
“Ha ha! tao chỉ muốn nhờ mày thay tao chuyển lời đến Phương Hoa!”
Đáy mắt đen nhánh của Hạng Tư Thành, hiện lên sự lạnh lùng: “Có việc gì, cứ việc tìm đến tao, nếu lại động đến người nhà của tao! ”
“Tao nhất định sẽ khiến anh ta biết, thế nào là địa ngục!”

Tròng mắt Phương Thành Chu co lại, từ khí thế mà Hạng Tư Thành vừa bộc phát ra, đã khiến cho hắn ta cảm thấy trong lòng có sự sợ hãi!
“Hừ!”
Phương Thành Chu hừ lạnh một tiếng, không nói câu gì, phất tay áo bỏ đi!
Nguy hiểm được giải quyết, người làm nhà họ Hồ dần dần hồi phục lại sau cú sốc, bắt đầu thu dọn đống hỗn độn, Hạng Tư Thành hơi cúi đầu trước mấy người Vu Thọ: “Cảm ơn ba Lang Tước đã ra tay giúp đỡ!”
Nào ngờ ba người không hẹn cùng tránh, Vu Thọ cười sáng lạn: “Thiếu soái Hạng, mấy người chúng tôi, nhận không nổi cái cảm ơn này của anh!”
“Hử?”
Liệt Long đi đến, cung kính hỏi
Hạng Tư Thành hít sâu một hơi, thu hồi ý nghĩ, đáy mắt lay động: “Bây giờ, đã không còn là ân oán giữa tôi và Phương Hoa nữa, mà là với cả nhà họ Phương, cả Kiếm Các!”
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.