Ông Bố Thiếu Soái

Chương 349: 349: Chương 348 Phúc Báo





Người thanh niên nuốt nước bọt, mắc dù hắn ta có chút gia sản, nhưng để so với Hồ Kiệt trước mặt này, là không thể so nổi! Mười hai triệu, chỉ để trúng năm triệu, mất oan bảy triệu, thì anh ta nhiều tiền như nào chứ!
Lúc này, Hồ Kiệt nghênh ngang kiêu ngạo đi đến trước mặt người thanh niên còn chưa khép được miệng lại, mở mày mở mặt vỗ lên má hắn ta: “Thằng nhãi! Năm triệu! Tao khuyên mày nhanh chóng đưa qua đây!”
“Nếu không, một khi để tao tra được mày là con cháu nhà nào, đến lúc đó, không chỉ đơn giản là năm triệu đâu!”
Người thanh niên cả người kích động, trên mặt liền lộ ra vẻ xin tha thứ: “Anh! anh, em sai rồi, anh nể tình em tuổi trẻ không hiểu chuyện, bỏ qua cho em lần này!”
“Tuổi trẻ không hiểu chuyện?” Nét cười trên mặt Hồ Kiệt càng lúc càng sâu: “Vẻ kiêu ngạo lúc nãy đi đâu rồi?! Không phải mày nói tao có khuynh gia bại sản cũng không so được với một bộ quần áo của mày sao?”
“Nào nào nào, mày nói cho tao, nhà nào bán quần áo, có giá trị hơn cả nhà họ Hồ tao?”
Người thanh niên trợn tròn mắt, lắp bắp nói: “Hồ! nhà họ Hồ? Là! là nhà họ Hồ nào?”
“Ha ha! Ở thành phố Tô Hàng, còn có nhà họ Hồ thứ hai sao?”

Sắc mặt người thanh niên như tro tàn, đối với những người sống ở thành phố Tô Hàng mà nói, có thể không biết Thành Chủ là ai, nhưng tuyệt đối không thể không biết nhà họ Hồ là ai!
Trước đây, còn có tập đoàn Đại Hoa ngang vai ngang vế với họ, nhưng thời gian này liên tiếp xảy ra chuyện, tập đoàn Đại Hoa lùi bước, nhà họ Hồ tài hoa lộ rõ, hiện tại, không ai có thể so sánh được với họ.

Gia tộc của người thanh niên chỉ có thể nói là tương đối giàu có, so sánh với cây đại thụ nhà họ Hồ, thì nhỏ bé đến đáng thương!
“Anh, em thật sự không có nhiều tiền như vậy!”
“Mày không có tiền cũng không sao, lấy tiền của nhà mày là được!”
Nói xong Hồ Kiệt vẫy tay, hai vệ sĩ liền vây lấy hắn ta: “Hai người các cậu, theo hắn ta về nhà lấy tiền!”
“Không có đủ tiền mặt, thì tính ra tài sản trong nhà, nếu vẫn không đủ thì bán nhà bán người, tóm lại, năm triệu, dám thiếu của tôi một đồng, liền đánh gãy chân hắn ta cho tôi!”

“Vâng!”
Người thanh niên sắc mặt như tro tàn bị lôi đi, ánh mắt Hồ Kiệt chuyển hướng, ông chủ cửa hàng vé số liền run rẩy, hơn một trăm cân, toàn thân không khỏi run cầm cập.

“Sao vậy? Vẫn đợi tôi phải mời ông sao?!”
“Tôi hứa, về sau sẽ làm người tốt, không dám coi thường người khác nữa!”
“Tôi đây không quan tâm già trẻ nhà ông, hôm nay ông phải! ”
Hạng Tư Thành bỗng giơ tay ngăn cản, nhìn ông chủ cửa hàng vé số nói: “Ông biết sai rồi?”
“Sai rồi sai rồi! Tôi thật sự biết sai rồi!”
Ông chủ cửa hàng vé số dập đầu cúi lạy xin tha!
“Nếu đã biết sai rồi, tôi sẽ cho ông một cơ hội!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.