Ánh mắt Phương Thành Chu nheo lại: “Không ở chỗ mày?!”
“Hạng Tư Thành! Chúng ta là người quang minh chính đại không nói mập mờ, cả thành phố Tô Hàng này, có thể khiến Phương Hoa phải mời Nhiếp Binh ra tay, cũng chỉ có mày!”
“Bây giờ hai người bọn họ không rõ tăm tích, chẳng phải đã rơi vào tay mày sao?” Hạng Tư Thành cười lớn nhìn hắn ta: “Mày đã biết bọn nó đến đối phó tao, mày cảm thấy, đối với kẻ thù, tao sẽ đối đãi với chúng nó như thế nào?”
Nhìn thấy nụ cười không rõ trên mặt Hạng Tư Thành, trong lòng Phương Thành Chu bỗng nhảy dựng lên, một dự cảm không lành, lan dần trong lòng.
Sắc mặt hắn ta hơi thay đổi, có chút không thể tin nổi nhìn anh: “Mày…không phải mày đã làm gì bọn họ rồi chứ?”
Hạng Tư Thành cười híp mắt gật gật đầu: “Mày đoán đúng rồi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, hai người bọn nó, bây giờ đã ở dưới lòng sông Tô Hàng, làm mồi cho cá rồi!” “Cái…cái gì?! Mày đã…đã giết hai người bọn họ rồi?”
Mắt Phương Thành Chu trợn tròn, trong lòng chợt lạnh đi một nửa!
Hạng Tư Thành gật đầu: “Giết người, bị người giết là đáng!”
“Hay là nhà họ Phương chúng mày, nghĩ Hạng Tư Thành tao, là thiện nam tín nữ?!”
“Hạng Tư Thành!”
Phương Thành Chu đột nhiên nổi trận lôi đình: “Mày có biết mày đã làm ra chuyện gì không?!”
“Mày không chỉ giết chi chính nhà họ Phương tao, mà mày còn giết cháu trai của người đứng đầu một trong ba gia tộc hàng đầu trong Phù Đồ Môn!”
“Cùng lúc chọc đến hai gia tộc hàng đầu, mày thật sự cho rằng mày là mình đồng da sắt, không thể chết sao?!”
Đối mặt với sát khí mà hắn ta bộc phát ra, Hạng Tư Thành khẽ cười: “Tao sẽ phổ cập cho mày một chút kiến thức thông thường!”
“Mày biết, thế nào gọi là, chết không đối chứng không?”
Trong lòng Phương Thành Chu liền hoảng sợ, có chút hoảng hồn nhìn anh: “Mày…ý của mày là gì?”
“Nhiếp Binh là Phương Hoa tự mời đến, ai biết hắn là chết trên tay tao chứ?”
“Suy cho cùng, giữa tao vào hắn, không có chút gì liên quan đến nhau!”
“Nếu tao đoán không nhầm, người của Phù Đồ Môn, hẳn là đã đến tìm mày đòi người rồi?”
“Có phải mày cũng rất ngạc nhiên, tại sao người đứng đầu Phù Đồ Môn lại biết cháu trai mình bị mất tích nhanh như vậy không?”
“Đó là bởi vì, tao đã nhờ người nhà họ Từ của Lục Phiến Môn, lặng lẽ truyền tin!”
Khi hắn ta xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đợi đã!”
Phương Thành Chu xoay người lại, nhìn người vừa nói, nhíu mày: “Ông là ai?”.
Truyện Sủng
“Chủ nợ!”
“Chủ nợ? Nợ gì?”
“Nợ máu!”
“Để tao giới thiệu một chút, tao, dòng dõi hoàng chiều, ông chủ nhà họ Tống, Tống Chiến!”.