Ông Bố Thiếu Soái

Chương 370: 370: Viện Binh!





Chu Hổ hạ lệnh, những tên lính canh cửa đó đương nhiên phục tùng lệnh của hắn!
Một đám người rút dao rút côn, thét lên chém về phía ba người Hạng Tư Thành!
Ở thành phố Bất Dạ, chỉ tuân theo thực lực là nhất, tiền tài là trên hết, vì vậy giết chết người ở đây thực sự là không khó hơn uống nước lạnh bao nhiêu!
Họ đã ra tay, Vu Thọ cũng đâu ngồi im đợi chết?
Lập tức, hai bên liền đập vào nhau, Tống Nhân Nghĩa thấy vậy, liền vỗ đùi, hỏng rồi, e rằng sự việc ầm ĩ rồi!

Ông ta biết quá rõ tính khí thiên vị của nhà họ Chu, vô cùng nổi tiếng ở thành phố Bất Dạ!
Nhưng, ông thiên vị cũng được, ông cũng phải xem xem người ông động vào là ai!
Tống Nhân Nghĩa nghĩ vậy, nhân lúc cổng lớn hỗn loạn, chuồn vào trong thành, ông ta muốn đi cầu viện binh nhà họ Tống, bất kể thể nào, Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã đều là khách mà nhà họ Tống mời đến, hơn nữa, còn là khách quý mà gia chủ dặn đi dặn lại nhất định phải tiếp đãi tử tế!
Nếu thực sự bị thương, không những nhà họ Tống mất mặt, chức vị người phụ trách này của ông ta cũng coi như mất!
Ông ta chuyển ánh mắt vào cuộc chiến, những tên binh tôm tướng tép này sao có thể là đối thủ của Vu Thọ, sau vài ba phút, toàn bộ bị đánh ngã dưới đất, đây còn là vì tránh xảy ra thị phi, nếu không, với sự tàn ác của Vu Thọ, những người này sớm đã biến thành từng xác chết lạnh băng rồi!
Chu Hổ nhìn khuôn mặt bất thiện đi về phía mình, hắn hơi hoảng, kiềm chế cơn đau trên người đứng lên, căng cẳng nói: “Các… các người muốn làm gì!”
“Tao nói cho chúng mày biết, đây là thành phố Bất Dạ!”
“Ở thành phố Bất Dạ, nhà họ Chu tao cũng có địa vị thế lực nhất định, nếu mày dám ra tay với tao, tao bảo đảm, tuyệt đối cho chúng mày sống mà không ra được khỏi đây!”
Đến lúc này rồi còn nói những lời uy hiếp, thiểu năng đúng là thiểu năng, quả nhiên không nhìn nhầm!
Khựng!

Bỗng nhiên, Hạng Tư Thành tóm cổ của Chu Hổ, từ từ dồn lực lên cánh tay, Chu Hổ rời khỏi mặt đất từng chút từng chút, cảm giác khó thở trong cổ khiến hắn quên mất cơn đau trên người, ánh mắt hắn hoảng loạn nhìn Hạng Tư Thành, thậm chí có thể cảm thấy ánh mắt Hạng Tư Thành lạnh băng như tử thần: “Mày… buông… buông…”
Hơi thở của Chu Hổ càng lúc càng yếu, đúng lúc này, bỗng nhiên, một tiếng quát vang lên từ trong thành: “Dừng tay!”
Nhìn theo tiếng quát, một bóng người vội vã chạy ra từ trong thành, người dẫn đầu, vai hổ lưng gấu, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, quát một tiếng, lưỡi đao sắc lạnh trong tay đâm thẳng về phía Hạng Tư Thành!
Đao lạnh như tuyết, Hạng Tư Thành không hề sợ hãi, tóm cánh tay của Chu Hổ nhấc lên, trực tiếp đập về hướng thanh đao! Người đàn ông không ngờ Hạng Tư Thành lại dùng Chu Hổ làm đệm thịt, không kịp đề phòng, liền thu đao lại, cố gắng xượt ngang thanh đao, đập mạnh vào mặt sau không có lưỡi đao, cơ thể của Chu Hổ như bom đạn, phập một cái đập vào người mình, không kịp đề phòng, hai người trực tiếp bay ra!
Sức mạnh lớn, có thể nhìn được!
“Cậu Long!”
Những người khác vây quanh lại, dìu người đàn ông bị đập lên, người đàn ông không bị gì đáng ngại, hắn lặp tức ôm Chu Hổ, Chu Hổ nhìn người đến, trong lòng mới yên tâm, cơn đau xuyên tim trải khắp toàn thân, ngón tay run run chỉ vào đám người Hạng Tư Thành: “Anh…anh, không thể tha cho chúng!”
Ánh mắt người đàn ông hiện lên vẻ căm thù, gật đầu: “Em yên tâm! Ức hiếp em trai của Chu Long, không ai có thể chạy được!”

Lập tức, Chu Long nhún chân, thanh đao bị rơi xuống đất cũng bật lên, sau đó nằm yên trong tay hắn!
Chuyên gia vừa ra tay là biết có hay không, Chu Long có bàn tay như vậy, ánh mắt Hạng Tư Thành hơi sẫm lại, xem ra, tên mới đến là một cao thủ chuyên nghiệp, chỉ có điều, thủ pháp này vẫn chưa có tư cách dọa anh!
Soạt!
Cả cổng lớn lập tức bị người của Chu Long đưa đến dẹp bỏ trong phút chốc, bao vây ba người Hạng Tư Thành ở giữa, thanh đao hướng vào trong, sáng lạnh lấp lánh!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.