Ông Bố Thiếu Soái

Chương 374: 374: Có Thể Đại Diện Cho Cả Quần Lang Được Không





Nhìn thấy biểu cảm của ông năm Chu, Tống Khoát cảm thấy khoái trá, lập tức châm chọc nói: “Ông năm Chu, ông sao thế? Tự nhiên đổ mồ hôi đầm đìa thế kia? Chắc không phải ông hoảng hốt vì thấy nhiều tiền quá đấy chứ?”
Ông năm Chu chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt.

Nhìn Hạng Tư Thành và Vu Thọ, ông ta miễn cưỡng rặn ra một nụ cười: “Không biết hai anh có thể cho tôi biết quý danh được không?”
Hạng Tư Thành chắp tay sau lưng, mang theo khí phách ngạo nghễ, thản nhiên nói “Hạng Tư Thành của vùng biên giới phía Bắc!”
Vu Thọ thì nở nụ cười âm trầm, giọng nói khàn khàn mang theo cảm giác khát máu bẩm sinh: “Tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, là cấp dưới của Lang Chủ, chuyên viên giải phẫu Vu Thọ, một trong chín Lang Tước!”
Ông năm Chu vốn còn đang mong chờ, nhưng lúc này, trái tim ông ta như chìm xuống biển sâu.

Ông ta chưa từng gặp Hạng Tư Thành bao giờ, nhưng những câu chuyện về Hạng Tư Thành trong khoảng thời gian qua thì chẳng khác nào sấm đánh bên tai.

Tất nhiên là người có thân phận như ông ta sẽ không chỉ coi Hạng Tư Thành là một thằng lính quèn, bởi vì ông ta thừa biết ba mươi ngàn thiết kỵ vùng biên giới phía Bắc đại biểu cho điều gì.

Còn Vu Thọ…
Nơi có chín Lang Tước, chính là nơi đại diện cho sự tử vong.


“Thiếu soái Hạng!”
Ông năm Chu cúi người xuống thật thấp: “Tôi có mắt không tròng, bất kính với thiếu soái Hạng, mong thiếu soái rộng lượng bỏ quá cho”.

Tiếng tăm của một người là cực kỳ quan trọng.

Mặc dù nhà họ Chu có thực lực khá mạnh, nhưng đối với vùng biên giới phía Bắc, cùng lắm là kẻ tám lạng, người nửa cân.

Nhưng Vu Thọ đi theo Hạng Tư Thành, có mù cũng nhìn ra mối quan hệ giữa hai người họ không đơn giản chút nào.

Biên giới phía Bắc cộng thêm Quần Lang, một gia tộc dòng dõi hoàng triều không thể chọc vào nổi.

Huống chi, nhà họ Chu chỉ dựa vào sự phù hộ của tổ tiên, bao năm qua chủ yếu làm ăn kinh doanh, Hạng Tư Thành thì không chỉ có tiền, mà còn có quyền có thế.

“Ông năm Chu!”
Hạng Tư Thành hơi cong môi, chậm rãi bước tới: “Hai triệu này có thể xí xóa vụ bản thiếu soái đánh người không?”
Ông năm Chu nở nụ cười gượng gạo, vội vàng nói ngay: “Thiếu soái Hạng nói gì vậy, bọn cấp dưới không có mắt, bất kính với thiếu soái, mong thiếu soái bỏ quá cho, tôi tuyệt đối không dám nhận số tiền ấy đâu”.

“Bản thiếu soái đã đưa tiền cho ông rồi thì sẽ không lấy lại nữa”.

Giọng nói của Hạng Tư Thành không mấy lớn tiếng, nhưng lại mang theo uy nghiêm, Ông năm Chu khẽ run, không dám nói năng gì.

“Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của bản thiếu soái, hai triệu có thể xí xóa được không?”
“Được, được chứ!”
“Tốt!”
Ánh mắt của Hạng Tư Thành lạnh căm: “Chuyện này đã xí xóa rồi, vậy thì cũng nên tính món nợ giữa nhà họ Chu và bản thiếu soái chứ nhỉ?”

Ông năm Chu hơi ngơ ngác: “Thiếu… thiếu soái Hạng, giữa chúng ta có nợ nần gì sao?”
“Ông năm Chu hay quên thật đó”.

Lúc này, Tống Khoát thảnh thơi bước tới: “Để tôi nhắc nhở ông năm Chu”.

Ông ta chỉ vào Chu Hổ đang dựa vào cây cột bên cạnh: “Vừa rồi cái cậu chi chính này của nhà họ Chu đã làm gì, chắc là cậu ta chưa quên đâu nhỉ?”
“Tiện thể nói cho Ông năm Chu biết, cô đây là phu nhân của thiếu soái Hạng, ba mươi ngàn thiết kỵ biên giới phía Bắc cũng phải tôn kính gọi cô ây là thiếu phu nhân!”
Giờ phút này, Ông năm Chu chỉ muốn đập chết Chu Hổ ngay tại chỗ, trêu ai ghẹo ai chẳng được, lại đi trêu ghẹo vợ của Hạng Tư Thành, đó là người mà mày có thể trêu ghẹo được sao?
Sắc mặt của Chu Long cũng vô cùng khó coi.

Vừa rồi hắn còn muốn giúp em trai mình thoát tội, nhưng bây giờ xem ra, thoát tội là điều không thể, không liên lụy đến bản thân mình đã là tốt lắm rồi.

“Nhà họ Chu không biết dạy bảo con cháu, nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc, cho thiếu soái Hạng một lời giải thích”.

“Trừng phạt nghiêm khắc?”
Tống Khoát đâu thể bỏ qua cơ hội giậu đổ bìm leo tốt như thế này, ông ta cười hê hê, bước tới: “Cô Hạng có thân phận như thế nào cơ chứ, một thằng nhóc của nhà họ Chu mà cũng đòi ngấp nghé! Ngay cả cái mạng chó của cậu ta cũng chưa chắc đã quý giá bằng một sợi tóc của cô Hạng đâu!”
“Ông…”
Ông năm Chu nhìn chằm chằm vào ông ta, trong lòng không khỏi nổi giận: “Mặc dù phu nhân của thiếu soái Hạng đúng là tôn quý thật, nhưng dù sao nhà họ Chu cũng là dòng dõi hoàng triều, thế lực không thể khinh thường!”
“Thiếu soái Hạng, đúng là nhà họ Chu hơi quá đáng trong chuyện này, nhưng xóa bỏ thù oán chứ ai lại gây thù chuốc oán bao giờ, nếu làm to chuyện thì e rằng cả hai bên đều sẽ không được lợi gì”.


Mặc dù đang yếu thế, nhưng sự uy hiếp trong lời nói của ông ta vô cùng rõ ràng.

“Khà khà…”.

Đam Mỹ Hay
Hạng Tư Thành không nói gì, Vu Thọ ở bên cạnh nở nụ cười âm trầm: “Người nhà họ Chu khí phách thật đó”.

“Lâu lắm rồi con dao giải phẫu này của tôi không dính máu tươi, xem ra hôm nay lại được đánh chén một bữa ngon lành rồi”.

“Vu Thọ!”
Ánh mắt của ông năm Chu trở nên lạnh lẽo: “Tuy rằng cậu là Lang Tước, nhưng một mình cậu có thể đại diện cho cả Quần Lang được không?”
Vu Thọ cũng lạnh lùng nhìn sang: “Tất nhiên là Vu Thọ này không thể đại diện cho Quần Lang, nhưng ngay trước mặt tôi mà ông dám uy hiếp chủ nhân của Quần Lang, trêu ghẹo phu nhân của Lang Chủ, ông nghĩ thử xem, nếu những Lang Tước còn lại có mặt ở đây, liệu ông có còn sống để nói chuyện được không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.