Ông Bố Thiếu Soái

Chương 397: 397: Ỷ Thế Tuổi Cao





Giọng nói của Hạng Tư Thành vang lên, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào anh, ánh mắt của Nguyệt Uyển Như bừng lên một tia hy vọng: “Đúng! Đúng! Anh Hạng! Anh mau cứu ông nội tôi đi!”
Hiển nhiên là Hoa Tam Chỉ không quen biết Hạng Tư Thành, ông ta nhìn anh, ánh mắt lóe lên tia sáng, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cậu thanh niên, cậu cũng là thầy lang?”
Hạng Tư Thành lắc đầu: “Tôi không phải thầy lang, nhưng biết một chút y thuật!”
“Hừ!”
Hoa Tam Chỉ ngạo mạn nhìn anh: “Đã như vậy, tôi khuyên cậu đừng lãng phí công sức vô ích, bây giờ gia chủ Nguyệt hôn mê bất tỉnh, không còn nhiều thời gian, cậu đừng đi làm phiền ông ấy!”
“Ô? Thử còn chưa thử, làm sao biết tôi không được?”
Ánh mắt Hoa Tam Chỉ lạnh lùng: “Cậu nghi ngờ y thuật của tôi?”
“Hơn nữa, bây giờ gia chủ Nguyệt đang là lúc yếu ớt, đâu thể để cậu tùy tiện thử chơi?”
“Ông không được, không có nghĩa là người khác cũng không được, trên thế giới không có chuyện tuyệt đối, không phải sao?”

Tuy giọng nói của Hạng Tư Thành điềm đạm, nhưng lại không hề nhường nhịn!
“Hừ!”
Hoa Tam Chỉ vuốt tay áo, nhìn Nguyệt Uyển Khung: “Được được được! Thanh niên bây giờ, bản lĩnh không có bao nhiêu, nhưng khẩu khí lại rất lớn!”
“Theo lý, đây là chuyện của nhà họ Nguyệt, để ai khám, đương nhiên tôi sẽ không can dự, nhưng, bây giờ tình trạng của gia chủ Nguyệt rất không tốt, nếu tìm mấy tên lang băm không biết từ đâu tới, bệnh càng thêm nặng, tôi không quản đâu!”
“Tính nóng cũng phải có thực lực chống đỡ, sống từng đấy tuổi, chẳng lẽ không biết làm người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn sao?”
Hạng Tư Thành nghe những lời không khách sáo của ông ta, đương nhiên anh cũng khó chịu!
Địa vị của Hoa Tam Chỉ cao quý, đã bao giờ bị người khác nói như vậy, liền tức đến thổi râu trợn mắt, nổi giận bừng bừng nhìn Hạng Tư Thành: “Tổ tiên tôi hành nghề y, nghiên cứu y thuật từ nhỏ, khám bệnh bốc thuốc, còn nhiều hơn cậu nhìn thấy, một thanh niên nhỏ bé, chẳng lẽ còn bì được với tôi?”
“Thôi! Vốn dĩ tôi còn có thể kéo dài mạng sống cho gia chủ Nguyệt thêm ba tháng, cậu đã có bản lĩnh như vậy, chuyện này, tôi không quản nữa!”
Nguyệt Uyển Khung vội tiến lên trước chặn lại: “Thần y Hoa! Ông đừng tức giận! Chuyện này…chuyện này không liên quan đến nhà họ Nguyệt chúng tôi! Y thuật của họ, sao có thể sánh bằng ông!”
“Mau! Mau xin lỗi thần y Hoa đi!”
Ánh mắt Hạng Tư Thành lạnh lùng: “Tôi nói sai cái gì, tại sao phải xin lỗi?”
Khuôn mặt Nguyệt Uyển Khung âm lạnh: “Hạng Tư Thành, bây giờ tôi ra lệnh cho anh, xin lỗi thần y Hoa! Nếu không, tôi coi anh là kẻ thù của nhà họ Nguyệt tôi!”
Hạng Tư Thành hừ một tiếng, giọng nói kiêu ngạo: “Làm kẻ thù với tôi, anh cũng xứng?”
Ánh mắt Nguyệt Uyển Khung hiện lên vẻ hung dữ: “Vậy anh thử xem! Có thể ra khỏi thành phố Bất Dạ không!”
“Uyển Khung, em…”
“Chị! Bây giờ ông nội có thể chỉ còn lại ba tháng cuối cùng, chẳng lẽ, chị muốn vì một người ngoài không đủ tay nghề, ngay cả ba tháng cuối cùng của ông nội, cũng muốn từ bỏ sao?”

Nguyệt Uyển Như há miệng, quay đầu nhìn Hạng Tư Thành, khuôn mặt hiện ra vẻ cầu cứu mơ hồ, Hạng Tư Thành lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Hoa Tam Chỉ: “Bệnh mà ông không chữa được, lẽ nào người khác không chữa được sao?”
“Ha ha…”, Hoa Tam Chỉ tức đến bật cười, nhìn Hạng Tư Thành từ đầu đến chân: “Nhóc con, có tự tin là tốt, nhưng mạng người quan trọng, lời nói, không phải muốn nói thì nói!”
“Cô Nguyệt, tôi muốn thử, không biết có được không?”
Hạng Tư Thành trực tiếp không nhìn đến Hoa Tam Chỉ, chuyển ánh mắt sang Nguyệt Uyển Như.

“Nhưng tôi phải nhắc nhở một câu!”
Hoa Tam Chỉ bỗng lên tiếng: “Tôi dám đảm bảo, tình hình hiện tại của gia chủ Nguyệt còn có thể kéo dài ba tháng, nhưng sau khi qua tay người khác, tình hình sẽ ra sao, tôi không dám bảo đảm!”
Nguyệt Uyển Khung liền nhảy lên: “Người đâu, đuổi tên này ra ngoài cho tôi!”
“Nguyệt Uyển Khung! Em câm miệng cho chị!”
“Chị à…”
Lúc này, Nguyệt Uyển Như nhìn thẳng vào Hạng Tư Thành, vẻ mặt quyết đoán: “Anh Hạng, anh thực sự nắm chắc chứ?”
Hạng Tư Thành gật đầu, Nguyệt Uyển Như nhắm mắt, sau đó từ từ mở mắt, thở ra một hơi: “Được, tôi tin anh!”

“Chị, chị….


“Ông nội không có mặt, chị là người đứng đầu của nhà họ Nguyệt!”
Nguyệt Uyển Như độc đoán, Nguyệt Uyển Khung há miệng, sau đó vẻ mặt tức giận nhìn Hạng Tư Thành: ‘Nếu ông nội tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định bắt anh đền mạng!”
Hạng Tư Thành không thèm quan tâm đến anh ta, trực tiếp đi qua, khi đi qua Hoa Tam Chỉ, đột nhiên dừng bước chân, nói: “Nếu tôi chữa bệnh thành công, thần y Hoa sẽ nói thế nào?”
Hoa Tam Chỉ ngẩng đầu ngạo mạn: “Nếu thực sự như vậy, Hoa Tam Chỉ tôi lập tức hủy biển hiệu, cả đời này không hành nghề y nữa!”
Khóe miệng Hạng Tư Thành từ từ cong lên một góc: “Được, hy vọng chốc nữa tôi ra, thần y Hoa còn có thể giữ sự tự tin này!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.