Ông Bố Thiếu Soái

Chương 4: Vân Tố Chi Ngu Dốt





Ánh mắt gã tràn ngập sự sợ hãi, lực đạo dồn trên đầu cực lớn, cảm giác như muốn bóp nát đầu vậy, gã ta mặt đầy máu tươi, van nài: “Đại ca em sai rồi!”
“Là do bọn em có mắt như mù, bọn em không nên động tới người phụ nữ của đại ca, bọn em đáng chết! Bọn em đáng chết!”
Hạng Tư Thành biểu cảm lạnh lùng: “Lôi ra ngoài xử lý!”
“Đừng! Đừng mà!”
“Đại ca! Xin hãy tha cho bọn em!”
Nhưng Tù Ngưu như không nghe thấy, lôi hai tên đó như lôi xác hai con chó ra ngoài, kéo lê thành một đường máu dài, Yên Nhi giãy ra khỏi lòng Hạng Tư Thành, chạy tới bên cạnh Vân Tịnh Nhã và ôm lấy cô: “Mẹ, mẹ có sao không?”
Vân Tịnh Nhã ôm chặt con gái, cảm nhận được sự vui mừng của Yên Nhi, cô đưa mắt nhìn Hạng Tư, lòng vô cùng phức tạp.

“Đi theo anh!”
“Tôi không đi!”
Vân Tịnh Nhã bặm môi nói.


Hạng Tư Thành thoắt cái đã đứng trước mặt, bàn tay thô ráp của anh nắm lấy cằm Vân Tịnh Nhã, mắt híp lại: “5 năm trước em bỏ đi không một lời từ biệt, anh đã tìm em suốt 5 năm qua!”
“Giờ đã tìm được rồi, thì em đừng hòng chạy thoát khỏi anh!”
Trông thấy Hạng Tư Thành dẫn theo Vân Tịnh Nhã bước ra, Hoàng Thiên Hổ nãy giờ đợi ở ngoài liền đi tới, cung kính nói: “Thiếu…”
Còn chưa kịp nói chữ “soái” thì Hạng Tư Thành đã ném cho ông ta một cái nhìn lạnh lẽo, Hoàng Thiên Hổ liền đem lời nói vừa rồi thu lại, trong đầu tính toán đường sống, đổi câu: “Anh Hạng, hôm nay để xảy ra sự cố không hay này tôi vô cùng xin lỗi, để tỏ lòng xin lỗi, tôi xin được tặng anh thẻ VIP của khách sạn Ôn Tuyền, sau này anh có thể sử dụng dịch vụ miễn phí của bất cứ chuỗi cửa hàng nào thuộc khách sạn Ôn Tuyền!”.

Nhưng là người dân của thành phố Thiên Hải, cô đã quá quen thuộc Hoàng Thiên Hổ, một người có thể coi là bá chủ như ông ta, thế mà lại vô cùng khách khí với Hạng Tư Thành?
Vậy anh rốt cuộc là người như thế nào?!
Nghe lời này của anh, Hoàng Thiên Hổ tất nhiên sẽ phối hợp, ông ta gật gật đầu đồng ý.

Nhưng không ai trong số họ chú ý đến, cách đó không xa, sắc mặt Vân Tố Chi đã trở nên rất khó coi!
Người mà đến cả bá chủ thành phố Thiên Hải cũng phải cũng phải cung kính, chắc chắn thân phận vô cùng cao quý.

Người như vậy, chả phải là con rể mà bà ta nằm mơ cũng muốn từ lâu rồi ư?
Chỉ là vì… Nợ ân tình thôi sao?
Vậy tức là, cái tên cả người khoác bộ quân phục rằn ri đó, rất có khả năng chỉ là làm ra vẻ, thực chất là một tên nghèo kiết xác?!
Mặc dù Vân Tịnh Nhã không chồng mà chửa, nhưng cái danh người đẹp top 10 thành phố Thiên Hải vẫn có đó, giọng nói, khuôn mặt và cả dáng người còn tuyệt hơn lúc trước.

Hàng khối kẻ muốn nuôi bồ nhí, kiếm phòng nhì vẫn đang thèm muốn cô, mặc dù không được giá cao như vợ chính thức, nhưng Vân Tịnh Nhã vẫn đáng giá không ít, bà ta nắm chặt cô không buông chính là vì muốn bán được một khoản đáng giá, nếu lại bị Hạng Tư Thành cướp đi, vậy bà ta chả kiếm được gì nữa rồi!
Nhưng Hoàng Thiên Hổ đang ở đây, bà ta sẽ không thể làm gì Hạng Tư Thành, nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nghĩ ra một cách.

“Chuyện ông chủ Hoàng tổ chức buổi lễ nhận con gái nuôi tại khách sạn Ôn Tuyền hôm nay, anh biết chứ?”

“Đúng, đúng, đúng, nhưng có một tên không biết điều, đột nhiên xông ra cướp con gái của ông chủ Hoàng đi, ông ta vì danh tiếng nên không thể tự ra tay, anh xem…”
“Đúng là chán sống!”
“Hôm nay bận chút chuyện đến trễ, khiến cho ông chủ Hoàng tức giận, không ngờ lại có việc để lập công!”
Ngắt máy, Vân Tố Chi cười thầm, lừa được Hoàng Đào chứ không lừa được bà ta!
Tới lúc đó, không chỉ lấy lại được mẹ con Vân Tịnh Nhã, mà còn giúp Hoàng Đào trừng trị Hạng Tư Thành, đúng là một mũi tên trúng hai đích!
Trước cổng khách sạn, Vân Tịch Nhã giằng khỏi tay Hạng Tư Thành, vẻ mặt đầy phức tạp nhìn anh!
5 năm trước, anh cướp mất lần đầu quý giá của cô, đáng lẽ cô nên hận anh, nhưng 5 năm qua thỉnh thoảng trong đầu cô vẫn nhớ về hình bóng anh.

Cô hận anh, 5 năm qua hai mẹ con cô đã chịu đủ mọi nhục nhã, nhưng mà, Yên Nhi vẫn phải lớn lên, một gia đình thiếu mất người bố, không thể coi là một gia đình hoàn chỉnh!
Nhìn thấy biểu cảm phức tạp của Vân Tịnh Nhan, Hạng Tư Thành lần đầu dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Cho anh cơ hội bù đắp cho hai mẹ con em, được chứ?”
Trong lòng Vân Tịnh Nhan rung động.

Vào lúc cô không kìm được chuẩn bị đồng ý, đột nhiên truyền tới một giọng nói không mấy thân thiện: “Hô hô, còn tưởng rằng kẻ dám làm loạn ở chỗ ông chủ Hoàng phải có ba đầu sáu tay cơ, nhìn thế này, cũng chẳng có điểm nào đặc biệt!”
Tiếng cười nhạo rộ lên, một đám người vây lấy họ, Hạt Tử nhìn Hạng Tư Thành, bĩu môi: “Gã kia, giao cô bé trong lòng mày ra cho tao!”
Trông thấy bộ dạng hung dữ ác độc của Hạt Tử, Vân Yên Nhi níu chặt cánh tay Hạng Tư Thành, áp mặt vào ngực anh: “Bố ơi, con sợ!”

Sau đó anh quay sang nhìn Hạt Tử với sắc mặt lạnh lẽo: “Hôm nay là ngày tao và con gái được gặp lại sau bao lâu xa cách, không muốn giết người, biết điều cút đi cho tao!”
“Ha ha…”
Hạt Tử chỉ vào anh rồi cười lớn: “Dựa vào một kẻ cả người chả có nổi miếng thịt nào như mày, lại muốn giết hết bọn tao?”
“Mày dám cầm dao không? Đã nhìn thấy máu bao giờ chưa? Trông bộ dạng như thế kia, sợ là đến con gà còn không dám giết ấy chứ!”
Hạng Tư Thành cũng cười nhẹ, 5 năm trong quân đội, từ binh nhất trở thành thiếu soái hàng vạn người tôn kính, anh đã qua núi vượt biển, tay nhuốm máu tươi, dùng hàng ngàn sinh mạng chất đống mới tạo nên danh tiếng lẫy lừng như này nay!
Mạng người trong mắt anh, cũng chỉ yếu đuối như đám côn trùng mà thôi.

Tù Ngưu đã xử lý xong hai tên kia, vừa đúng lúc bước ra, trên gương mặt chất phác của anh ta ánh lên sự khát máu, trong lòng anh ta, những kẻ dám lăng mạ thiếu soái nhất định phải chết!
“Thiếu soái, tôi chỉ cần 30 giây!”
Vào lúc Hạng Tư Thành chuẩn bị đồng ý thì một âm thanh từ phía sau vang lên: “Kẻ nào dám gây chuyện trước khách sạn Ôn Tuyền, chán sống rồi hay sao!”
----------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.