Ông Bố Thiếu Soái

Chương 407: 407: Chết Rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ông lão chừng sáu mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, bước đi loạng choạng, hô hấp dồn dập, mà cậu bé chỉ tầm khoảng mười tuổi, sắc mặt đỏ rực, không phải đỏ bình thường, giống như là thuốc màu bôi lên, đỏ đến đáng sợ.

Hoa Tam Chỉ khoát tay: “Người là tôi mang đến, đương nhiên cậu được chọn người nào để chữa trị trước, mời!”
Hạng Tư Thành cũng không khách khí, nhìn ông lão, rồi lại nhìn cậu bé, sau đó chỉ vào cậu bé: “Cậu bé”.

“Cậu chọn xong rồi?”
Hoa Tam Chỉ không chắc chắn hỏi lại một câu.

Hạng Tư Thành gật đầu: “Đương nhiên”.

Rất nhanh, hai chiếc giường đơn giản được khiêng lên, giữa hai người được ngăn cách bằng vải trắng, nhưng xung quanh không có gì, thuận tiện cho mọi người quan sát.


Đông y không giống với Tây y, phương pháp điều trị dựa vào châm cứu và bốc thuốc, tứ chẩn là chủ yếu, đương nhiên sẽ không dùng đến các thiết bị máy móc rườm rà của Tây y, theo mệnh lệnh, hai người đồng thời đi đến nằm trên giường bệnh.

Hoa Tam Chỉ đi đến chỗ ông lão, đầu tiên sờ mặt của ông ấy, sau đó từ trên xuống dưới, sờ đến phần bụng hướng xuống vị trí phía dưới, ấn nhẹ, ông lão đột nhiên kêu lên một tiếng, từng giọt mồ hôi chảy xuống, sắc mặt tái nhợt hơn, nhìn thấy phản ứng như vậy, Hoa Tam Chỉ không hỏi câu nào, liền lấy ra ngân châm, châm xuống ba huyệt vị ở trên phần bụng, cảm giác đau nhức của ông lão giảm đi rõ rệt.

Sau đó, ông ta lấy ra một tờ giấy, xoẹt xoẹt viết ra mấy chữ lớn, đưa cho người bên cạnh: “Lấy thuốc theo đơn thuốc đã chỉ định, độ lửa và cân lượng, không được sai khác, sau khi sắc xong, lập tức bưng lên đây”.

Nói xong, hai tay chắp sau lưng, hai mắt nhắm lại, không thèm quan tâm đến ông lão, một bộ dạng thờ ơ lãnh đạm.

“Ông Mã, ông có thể nhìn ra ông lão này mắc bệnh gì không?”
Trong những người quan sát đang xem náo nhiệt, đột nhiên mở miệng hỏi Mã Bảo Quốc.

Sắc mặt Mã Bảo Quốc ngưng trọng, sau đó lắc đầu: “Nhìn phản ứng vừa rồi, giống với chứng bệnh kết sỏi phần bụng, có điều, hẳn là không đơn giản như vậy”.

“Hơn nữa bị sỏi cũng không phải là bệnh nguy hiểm, bất kể là Đông y hay Tây y, đều dễ dàng chữa trị được, Hoa Tam Chỉ đã dám đem ra so tài, tất nhiên không phải bệnh đơn giản”.

“Có điều…”, ánh mắt Mã Bảo Quốc thay đổi: “Cậu bé bên Hạng Tư Thành, có nhiều bí ẩn, tôi hành nghề y nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp cậu bé nào có sắc mặt đỏ rực như vậy, đây rốt cuộc là bệnh gì?”
Hạng Tư Thành nhìn cậu bé, cậu bé cũng ngước nhìn Hạng Tư Thành, bộ dạng rụt rè.

“Cháu tên là gì?”
Hạng Tư Thành khom lưng, nhẹ nhàng cười hỏi.

“Cháu…cháu tên là Hồng Hài”.


Cậu bé mang theo chút khổ sở, quay đầu sang chỗ khác.

“Hồng Hài? Thật là một cái tên thú vị”.

Nghe thấy lời của Hạng Tư Thành, đôi mắt của cậu bé đột nhiên sáng lên, sau đó lại ảm đạm, thấp giọng nói: “Nhưng, bọn họ đều nói cháu là quái vật, bố mẹ không cần cháu, ngoài bà nội, ai cũng không chơi cùng cháu”.

Hạng Tư Thành sờ đầu cậu bé: “Cháu không phải là quái vật, chỉ là mắc một loại bệnh hiếm gặp mà thôi, chú sẽ chữa khỏi cho cháu, đến lúc đó, cháu có thể chơi đùa cùng với các bạn nhỏ khác, được không?”
“Thật không ạ?”
Trong mắt của Hồng Hài, lại lóe lên niềm hy vọng.

“Có điều, lát nữa sẽ hơi đau một chút, cháu có thể chịu được không?”
Hồng Hài kiên định nắm chặt nắm đấm: “Cháu có thể chịu được!”
Hạng Tư Thành không nói nhiều nữa, rút ngân châm ra, lòng bàn tay chầm chậm vuốt đầu cậu bé, đột nhiên, ngân châm châm xuống sau tai cậu bé.

“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hồng Hài kêu to một tiếng, toàn thân bất giác co giật, Hạng Tư Thành nhanh tay nhanh mắt, hai dải băng vung ra, trực tiếp trói Hồng Hài trên giường.


Nhưng ngân châm trong tay, không bị rơi xuống, ánh mắt theo cánh tay chuyển động, kèm theo đó là mỗi một mũi kim được châm xuống, tiếng hét của Hồng Hài càng thêm thảm thiết, chỉ là một đứa bé mới mười tuổi, tiếng kêu đó, khiến rất nhiều người tại hiện trường đều không nỡ lòng.

Một lát sau, mười hai cây châm được châm xuống, mà Hồng Hài, trên mặt càng đỏ bừng hơn, dường như có thể nhỏ ra máu, trong thất khiếu, từ từ chảy ra máu tươi, đặc biệt là đôi mắt dường như sắp nổ tung, kèm theo hai dòng huyết lệ, càng làm cho người ta khiếp sợ.

So với bộ dạng thờ ơ lãnh đạm của Hoa Tam Chỉ bên kia, Hạng Tư Thành bên này càng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, dường như tất cả phóng viên đều hướng máy quay vào anh và Hồng Hài, đột nhiên, tiếng hét dừng lại, đầu Hồng Hài nghiêng đi, không còn động tĩnh gì.

Chuyện gì vậy?
Mọi người đều nghi hoặc, lúc này, một giọng nói không đúng lúc vang lên: “Không phải là chữa chết người rồi chứ?”
Một lời kích động hàng ngàn sóng gió, không ít người nhao nhao lên phía trước để nhìn, xung quang bị bao vây chật như nêm cối, mà Hạng Tư Thành, lại thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt không biểu cảm đứng ở đó.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.