Ông Bố Thiếu Soái

Chương 412: 412: Lẽ Nào Bọn Họ Đòi Giá Cao Lắm À”





Người đáng giận, cũng có chỗ đáng thương.

“Ông Mã, tới lượt ông nói rồi, cách đó là gì?” 
Mã Bảo Quốc bình phục lại cảm xúc, cười nói: “Trong thành phố Bất Dạ có một gia tộc Trung y, tuy rằng không nổi tiếng bằng nhà họ Hoa hoặc nhà họ Tôn, nhưng cũng có xuất thân từ thế gia!” 
Nguyệt Uyển Như ở bên cạnh suy tư, nói: “Hội trưởng Mã đang nói tới Khuyết Phong Thảo Đường ở phía tây thành phố Bất Dạ?" 
Mã Bảo Quốc gật đầu: “Đúng thế”.

Nguyệt Uyển Như cười khổ: “Nhưng người của Khuyết Phong Thảo Đường khó mời lắm”.

Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã mới nghe tới cái tên này lần đầu tiên, Vân Tịnh Nhã tò mò hỏi: “Sao lại khó mời? Lẽ nào bọn họ đòi giá cao lắm à?” 
“Hoàn toàn ngược lại, bọn họ không chỉ không đòi giá cao, mà có trả thêm bọn họ cũng không lấy”.


Hạng Tư Thành lập tức cảm thấy hứng thú.

Mặc dù bác sĩ coi chữa bệnh cứu người là chức trách của mình, nhưng bác sĩ cũng là người, cũng phải kiếm tiền nuôi gia đình, nhất là trong xã hội ngày nay.

Chẳng lẽ còn có người sợ nhiều tiền sao? 
Nguyệt Uyển Như tiếp lời: “Chủ nhân của Khuyết Phong Thảo Đường tên là Hoàng Phủ Đoan Chính, nghe nói là hậu duệ của Hoàng Phủ Mật, bậc thầy y học Đông Hán, y thuật cao siêu, sở trường là châm cứu”.

“Tính cách của Hoàng Phủ Đoan Chính rất quái gở, phía tây thành phố Bất Dạ là khu dân nghèo, đa phần là những công nhân từ bên ngoài tới làm việc, hoặc là nông dân nghèo túng.

Với y thuật của Hoàng Phủ Đoan Chính, tuy rằng không nói tới chuyện vang danh khắp nơi như Hoa Tam Chỉ, nhưng thừa sức mang lại một cuộc sống giàu sang phú quý cho gia đình”.


“Nhưng cuộc sống của người đó lại khá trầy trật, Khuyết Phong Thảo Đường là một tòa nhà mái bằng, vừa là nơi khám bệnh, vừa là nơi ở của cả gia đình, diện tích chỉ khoảng một trăm mét vuông”.

“Sao lại thế được? Cho dù là một phòng khám bình thường, nhưng chỉ cần chữa bệnh giỏi thì cũng không đến mức nghèo khó như vậy”.

“Khuyết Phong Thảo Đường ưu tiên chữa bệnh cho người nghèo, hơn nữa khám bệnh miễn phí, chỉ kiếm chút lợi nhuận ít ỏi từ thuốc.

Nếu gặp những người không có tiền tới khám bệnh thì không lấy một xu nào luôn, còn cho không thuốc nữa, cứ kéo dài như thế, bọn họ không nghèo mới là lạ”.

Nguyệt Uyển Như hơi khó chịu, bởi vì cô ta không thể hiểu nổi vì sao Hoàng Phủ Đoan Chính lại có suy nghĩ cực đoan như vậy: “Vẫn chưa hết, đối với những người giàu tới khám bệnh, nếu là nhà từ thiện có tiếng, Hoàng Phủ Đoan Chính còn chịu khám, còn không thì bất luận trả bao nhiêu tiền, cho dù rảnh rỗi không có bệnh nhân thì cũng chỉ có hai chữ, không khám!” 
“Dần dà ông ta cũng đắc tội không ít nhân vật tai to mặt lớn, đã thế còn có người cố tình chèn ép, Khuyết Phong Thảo Đường càng ngày càng khốn đốn!”
“Đúng vậy, người bạn cũ này của tôi, tính cách chính là như vậy, nhiều năm như vậy rồi, tôi khuyên ông ta không biết bao nhiêu lần, cũng đều không có tác dụng!” 
Mã Bảo Quốc thở dài một hơi: “Anh Hạng, một nhà sáu người trong Khuyết Phong Thảo Đường, đều là những người có y thuật tinh thâm, nếu anh có thể mời họ về phòng khám Hoa Thị làm việc, sau đó tuyển thêm mấy người phụ tá, dựa vào danh tiếng của anh và nhà Hoàng Phủ, tôi tin, không đến một tháng, nhất định sẽ trở thành phòng khám Đông y nổi tiếng nhất thành phố Bất Dạ!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.