Ông Bố Thiếu Soái

Chương 517: 517: Chặn Đường Cướp Đoạt





Nơi này là lưng chừng núi, khoảng cách đến mặt nước biển rất cao, con đường sát núi, phần lớn bên cạnh con đường ở đây đều là vách đá, nếu lúc lái xe không cẩn thận, sẽ bị rơi xuống.

Hạng Tư Thành cười nói: “Yên tâm đi, bất luận thế nào chúng ta cũng sẽ không bị đâm bay hoặc bị nổ chết, mục tiêu của họ không phải là cho chúng ta chết, mà là Thái Tuế trong tay chúng ta, nếu không còn thứ này nữa, thì tất cả những việc họ làm cũng không có ý nghĩa gì”.

Vân Y Y suy nghĩ, đúng là có lý.

Người có đẳng cấp càng cao, có lúc càng sẽ không làm việc theo cảm tính, rất ít người sẽ vì nhất thời kích động mà tìm đến cục diện cá chết lưới rách, tuy tất cả những việc mà Hạng Tư Thành làm trước đây khiến những người đó rất không vui, nhưng trước khi chưa đạt được mục đích của mình, Hạng Tư Thành vẫn sẽ an toàn.

“Vậy được, bây giờ tôi giao tính mạng của tôi vào tay anh rồi, anh phải bảo vệ tôi cho tốt đấy”, Vân Y Y cười nói.

“Chắc chắn cô sẽ không sao, nếu gặp phải tình thế tôi không thể giải quyết, cho dù mất thuốc quý tôi cũng phải cứu cô”, Hạng Tư Thành rất nghiêm túc với việc này.

Tuy hai người chỉ tiếp xúc với nhau trong thời gian ngắn, anh không có tình cảm quá sâu sắc với Vân Y Y, nhưng từ ban đầu đến hiện tại, những việc mà Vân Y Y làm rất phù hợp với gu của anh.


Người mà có thể mới quen biết một ngày mà dám cho anh vay tám mươi triệu, đương nhiên phải bảo vệ cho tốt.

Tiền là một chuyện, quan trọng là qua ý nghĩa phía sau của việc này, cảm giác được người khác tin tưởng đúng là không tồi.

Thế nên hai người trực tiếp lái xe xuất phát, vì xuống núi chỉ có một con đường, cho nên họ quyết định trở về theo con đường cũ, trước đó, thực ra Lâm Bạch Hạc tỏ ý giúp đỡ họ, nhưng bị Hạng Tư Thành từ chối.

Tốc độ lái xe vẫn rất nhanh, con đường ở đây rất hẹp, chỉ có thể chứa được hai chiếc xe đi ngang hàng nhau.

Qua khoảng mười phút, cuối cùng trên đường xuất hiện việc không đúng.

Trên con đường phía trước, có mười chiếc xe dừng lại đối diện với họ, trực tiếp phong tỏa toàn bộ con đường, trước đó còn có người khác cũng xuống núi, lúc này chiếc xe bị chặn ở đây, không thể đi qua, người đã bị đưa ra phía sau.

Sắc mặt Hạng Tư Thành không thay đổi, Vân Y Y hơi căng thẳng, tận sau trong lòng còn hưng phấn không ít, mong chờ sẽ xảy ra điều gì.

Rất nhanh, anh chiếc xe đã lái đến trước mặt những người này, Hạng Tư Thành nhìn thấy Dương Viễn Sơn, đứng ở trong chiếc xe phía trước nhất, cười híp mắt nhìn xe mà anh lái.

Tuy chiếc xe của anh rất tốt, nhưng cuối cùng không phải là xe bọc thép gì, vì vậy chắc chắn không thể cố cưỡng xông qua.

“Cô cầm theo thuốc quý bên người, khóa chặt cửa xe, chắc chắn cô sẽ không có nguy hiểm”.

Hạng Tư Thành nói một câu xong liền xuống xe, vẻ mặt không hề lo lắng.

Sợ nhất là kẻ địch luôn ở trong bóng tối, một khi bạo lộ tất cả, đến dưới ánh mặt trời, cho dù thế trận lớn mạnh thế nào, cũng không cần quá lo lắng.

Thấy Hạng Tư Thành xuống xe, một đoàn người rào rào xuống từ trong mười chiếc xe phía trước.


Trong đó, Dương Viễn Sơn dẫn đầu là người xuống xe cuối cùng, lúc như này, ông ta còn bày vẻ ông chủ, miệng hút thuốc, ánh mắt sắc nhọn, không hề giống ông già sáu mươi tuổi.

Lúc này, khuôn mặt ông ta còn bày nụ cười đắc ý, hiển nhiên cho rằng tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay.

“Anh bạn nhỏ, bây giờ biết kinh ngạc là gì rồi chứ? Cảm ơn cậu cho tôi không tốn đồng nào cũng có được thứ mình muốn, thực sự rất cảm ơn”, Dương Viễn Sơn cười híp mắt.

“Phản ứng nhanh thế, lẽ nào ông không đi điều tra thân phận của tôi?”, Hạng Tư Thành hỏi.

Anh thực sự hơi thắc mắc về việc này, vốn dĩ anh đoán, chắc chắn Dương Viễn Sơn sẽ đến, nhưng tốc độ không thể nhanh như vậy, vì trong buổi đấu giá, anh thể hiện ra vẻ giống như rất có thế lực.

Người bỏ ra tám mươi triệu mà không hề chớp mắt, thực sự có rất ít.

“Tôi thừa nhận, bối cảnh của cậu, có lẽ tôi không động vào được, nhưng có câu phép vua thua lệ làng, bây giờ giao thứ đó ra, tôi có thể để hai người đi qua bình yên vô sự, nếu không, hậu quả, tôi đoán cậu cũng biết đấy”, Dương Viễn Sơn nói.

Có thể nhận ra, trong tình huống có thể không động tay động chân, ông ta vẫn không muốn ra tay, có chút kiêng sợ với gia thế phía sau Hạng Tư Thành, có lẽ Thái Tuế thực sự quan trọng với ông ta, cho nên ông ta mới đưa ra quyết định như vậy.


“Đáng tiếc, ông Lâm sớm đã liệu được ông sẽ làm như vậy, bây giờ chúng tôi chỉ cầm đồ giả, đồ thật, mấy ngày nữa, sẽ phái trực thăng đích thân đến lấy”, Hạng Tư Thành mỉm cười.

Bỗng chốc, sắc mặt của Dương Viễn Sơn trở nên lạnh tanh.

Khả năng của tình huống này rất cao, dù sao trước đó, ai cũng có thể nhận ra ông ta không có ý tốt, thực sự làm ra chuyện này cũng vô cùng bình thường, lời mà Hạng Tư Thành nói thực sự rất có khả năng.

Nhưng chỉ cần có một chút cơ hội, ông ta cũng sẽ không bỏ qua.

“Cậu đã không biết điều, vậy thì tôi chỉ đành dùng vũ lực để đối phó thôi”, Dương Viễn Sơn lạnh lùng nói.

Phía sau ông ta có mười chiếc xe, trên mỗi chiếc xe đều có bốn người, tổng cộng có bốn mươi người, thực lực mỗi người đều không yếu, có thể đối phó mấy người bình thường bằng tay không.

Cho dù một binh đặc chủng thực sự ở đây, cũng không thể đối phó được bốn mươi người đàn ông lực lưỡng thực lực không yếu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.