Ông Bố Thiếu Soái

Chương 524: 524: Thần Tượng





“Chiếc xe này đã thành phế vụn rồi, tôi đã nói mà, đừng nói xe loại xe này, kể cả là một chiếc xe tăng rơi từ trên xuống cũng sẽ tan tành”, có một người ở đó lên tiếng.

Họ mặc quần áo giống nhau, hình thể chiều cao cũng tương đương nhau, rất khó phân biệt là ai đang nói, nhưng cũng không phải quá quan trọng.

“Được rồi, mau đi kiểm tra có gì còn lại của xác chết không, cũng không biết là người thế nào, lại dùng cách này để đối phó”, một người khác nói.

“Không nên hỏi thì đừng hỏi, ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ”, lại có người lên tiếng.

“Ở độ cao này, lại thêm có khả năng chiếc xe đập phải vài tảng đá nhô ra và rất có thể người bị văng ra khỏi xe trong lúc trên không trung, cơ thể người thì nhỏ, cũng không biết sẽ bay đến chỗ nào”, lại có người nói.

“Ở chỗ này ngay cả vết máu cũng không có, nếu người không ở cùng chiếc xe, có lẽ hôm nay chúng ta phải làm việc lâu đấy, những người này thật đáng ghét, ngay cả chết cũng không chọn nơi tử tế, khiến tôi tốn nhiều thời gian”, một người nói với giọng điệu oán trách.

Vì có một tảng đá lớn cản trở tầm nhìn, vì thế họ không nhìn thấy bóng dáng của hai người.


Vân Y Y ở phía sau nghe mà cảm thấy vô cùng tức giận, ăn nói kiểu gì vậy, kể cả bây giờ cô ta là người chết, lẽ nào người chết không có chút nhân quyền sao, chọn nơi tử tế để chết cũng không được?
Hạng Tư Thành quan sát một lúc, tổng cộng có mười ba người, về võ lực cũng coi là người bình thường, không có gì đáng lo lắng.

Đối phương phái người như vậy cũng rất có lý, rơi từ trên cao xuống chắc chắn là không thể sống sót, chỉ cần phái người đi tìm là được rồi, không cần thiết phải đề phòng.

Vậy nên anh cũng không có suy nghĩ quan sát tiếp, chắc chắn là không nghe ra điều gì.

Anh cầm hòn đá trong tay, kiểm soát lực của mình, trực tiếp ném ra.

Dường như những người đó cảm thấy đầu gối của mình tê lạnh cùng một lúc, sau đó cơn đau nổi lên, cơ thể không tự chủ ngã xuống đất.

Cảnh xảy ra đột ngột, khiến tất cả bọn họ đều trừng to mắt.

Hạng Tư Thành không cho họ thời gian suy đoán, trực tiếp đi ra từ phía sau tảng đá, đầu trọc lấp lánh bóng sáng dưới ánh chiều tà, làm hoa mắt những người này.

Hạng Tư Thành đi đến trước mặt một người trong số họ, hỏi: “Là ai phải các anh đến?”
Anh tiện tay tháo mặt nạ của người này, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, là một người đàn ông hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặt vuông mắt một mí, cũng không phải khó coi, nhưng cũng còn xa mới coi là đẹp trai.

Tất cả mọi người đều trừng to mắt, không thể tin nổi nhìn Hạng Tư Thành.

Bây giờ họ vô cùng hiểu, tên đầu trọc trước mắt chính là người trên xe vừa nãy, nhưng rơi từ nơi cao như vậy xuống, mà toàn thân từ trên xuống dưới vẫn lành lặn, sao người thường có thể làm được.


“Tôi không hiểu anh nói gì, chúng tôi là đội cứu viện, thấy tai nạn xe mới đến cứu viện”, giọng nói của tên đàn ông bị mất mặt nạ hơi run run.

“Được rồi đấy, lột một lớp da thì các anh là đội cứu viện? Nếu cho các anh một bộ đồ tây, há không phải đều thành quý tộc rồi?”, Hạng Tư Thành nói.

“Được rồi, thấy các anh cũng sẽ không nói ra điều gì có giá trị, vừa hay tôi cũng không giỏi cái này, nhưng chốc nữa sẽ có nhân viên chuyên nghiệp đến xử lý các anh, với cấp của các anh, chắc chưa đạt đến trình độ uống thuốc độc tự sát chứ”, Hạng Tư Thành vừa nói vừa đi về chỗ ban đầu, cõng túi dược liệu trên người.

Anh cũng không có hứng làm việc tra tấn xét hỏi, chốc nữa giao cho Triệu Kỳ Phong là được.

Đoàn người tiếp tục chờ đợi, Vân Y Y hiếu kỳ dò xét những người này nhưng không lại gần.

Cuối cùng, có người trong số đó không nhịn được tháo mặt nạ của mình xuống, họ chỉ bị thương ở chân, những chỗ khác trên cơ thể vẫn sử dụng được bình thường.

Người đó dụi mắt, bỗng lên tiếng: “Vân Y Y, cô là Vân Y Y hả? Tôi là fan trung thành của cô, cô có thể ký tên cho tôi không?”
Lời hắn ta nói lập tức khiến bầu không khí trở nên kỳ dị.

Vân Y Y cũng không ngờ, lại gặp fan của mình trong tình huống như này, hơn nữa, ban đầu hắn ta còn chuẩn bị thu dọn xác của mình, nghĩ đến điều này, cô ta cảm thấy ớn lạnh.


“Lại còn có fan của cô à, xem ra sức hút của đại minh tinh không nhỏ đấy”, Hạng Tư Thành cười nói.

“Chắc chắn là antifan”, Vân Y Y nói.

Lúc này, ánh mắt của người đó nhìn Vân Y Y đã hoàn toàn thay đổi, vội nói: “Tôi không phải là antifan, các buổi ca nhạc trước đây, chỉ cần tôi có thời gian và mua được vé, nhất định tôi sẽ đi, trước đây trên mạng còn có người nhận tiền để hack cô, tôi tìm được địa chỉ của hắn, còn đánh gãy một cánh tay của hắn cơ”.

Hiển nhiên, hắn ta coi việc này là kỳ tích, đến nay vẫn còn đắc ý.

Điều này khiến Vân Y Y càng chắc chắn hắn ta là antifan, quay đầu không muốn nói thêm một câu, trong tình huống này, ai còn có thể nặng lòng thần tượng.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.