Ông Bố Thiếu Soái

Chương 550: 550: Gạo Nấu Thành Cơm





Tiếp theo, Hạng Tư Thành đổ thuốc trong lọ vào trong tay, phủ lên chỗ vết sẹo xoa nhẹ, để thuốc được hấp thụ tốt hơn.

Lúc đầu anh chỉ nghĩ đến chữa bệnh, trong lòng không có bất kỳ ý nghĩ khác, nhưng lúc này chạm vào vật mềm mại như vậy, trong lòng anh không khỏi có chút ý nghĩ khác.

Dẫu sao anh cũng là chàng trai trẻ với tình cảm trong sáng, chưa trải qua việc gì, gặp phải người đẹp tuyệt sắc như này, có chút phản ứng cũng là vô cùng bình thường, nhưng đạo đức nghề nghiệp không cho phép anh được thể hiện những điều này trên khuôn mặt.

Về phần Nguyệt Uyển Như, khuôn mặt của cô ấy bây giờ đỏ như trái táo chín, cơ thể bởi vì căng thẳng mà có chút run rẩy.

Qua khoảng mười phút, Hạng Tư Thành mới kết thúc trị liệu, anh chững chạc đàng hoàng lau tay, nói: “Xong rồi, đây là lần trị liệu quan trọng nhất, về sau cô có thể tự mình xoa thuốc, hẳn là sẽ không vấn đề gì”.

Nhìn thấy bộ dạng chững chạc đàng hoàng của anh, trong lòng Nguyệt Uyển Như thầm mắng anh một câu: “Đồ lưu manh”.

Hạng Tư Thành không biết Nguyệt Uyển Như sẽ nghĩ anh như vậy, nhưng cho dù biết cũng sẽ không cảm thấy có gì đó không đúng, dù sao trong lòng anh cảm thấy cảm giác vừa rồi thực sự không tệ, cho dù bị mắng cũng đáng.


“Anh Hạng, lúc anh chữa bệnh cho người khác có phải thường xuyên sẽ có cơ hội như này được tiếp xúc với các cô gái phải không?”
Qua một lát, Nguyệt Uyển Như hỏi.

“Hả, thực ra tôi chữa cho bệnh nhân nữ không nhiều”, Hạng Tư Thành thành thật trả lời.

“Xí, em không tin đâu”, Nguyệt Uyển Như đỏ mặt, kéo áo lên.

Tên ngốc này chữa bệnh xong cũng không biết giúp người ta chỉnh lại quần áo, nói không chừng thật sự không nói dối.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Sau đó, giọng của một người đàn ông ở bên ngoài vọng vào: “Vợ bé nhỏ em mở cửa đi, chồng em đến thăm em rồi đây”.

Đây không phải ai khác, chính là Chu Bá Quang.

Sắc mặt Nguyệt Uyển Như bỗng trở nên có chút khó coi, người này không phải đã hủy hôn rồi sao, sao bây giờ vẫn dám tìm đến cửa?
Hạng Tư Thành suy nghĩ một chút liền hiểu, chắc chắn là khi Triệu Kỳ Phong ở đây Chu Bá Quang không dám có hành động gì, mà hôm nay Triệu Kỳ Phong và Vân Y Y cùng rời khỏi Thiên Hải, Chu Bá Quang hẳn là nhận được tin tức, biết Nguyệt Uyển Như hôm nay xuất viện nên chạy đến.

“Làm thế nào bây giờ?”, Nguyệt Uyển Như nhìn Hạng Tư Thành cầu cứu.

“Không sao, cô đừng lo lắng, tôi đứng ở phía sau bức tường đợi một chút, xem hắn dám làm gì, nếu quá đáng thì dứt khoát xử hắn”, Hạng Tư Thành nói.

Anh cũng không đợi Nguyệt Uyển Như đồng ý, đi đến chỗ góc ban công phòng bệnh, chỗ này vừa hay có bức tường chắn, nếu không đi đến nhìn sẽ không nhìn thấy.


“Quên đi, nếu em đã không mở cửa thì anh dùng chìa khóa mở cửa vậy, cái bệnh viện chết tiệt này sao lại có thể khóa cửa phòng bệnh, bệnh nhân ở bên trong nếu xảy ra chuyện thì làm thế nào, trở về nhất định phải khiếu nại”.

Sau đó là tiếng chìa khóa va vào nhau, cửa được mở ra, khuôn mặt khiến người khác chán ghét của Chu Bá Quang xuất hiện.

Ngoài cửa còn có hai người đàn ông cao khoảng một mét sáu lăm, nhìn vào có chút không tầm thường.

Rất rõ ràng, đây là vệ sĩ hắn mới tìm được, trước đây hắn yêu cầu vệ sĩ phải cao trên một mét tám mặc áo đen, vừa nhìn vào là có thể làm nổi bật được thân phận của hắn, nhưng trải qua nhiều việc hắn mới hiểu quan trọng nhất vẫn là thân thủ, vẻ bên ngoài căn bản không quan trọng.

Chu Bá Quang nhìn quanh phòng, lúc phát hiện chỉ có một mình Nguyệt Uyển Như ở đây trên mặt lộ ra nụ cười.

“Vợ bé nhỏ, nghe nói hôm nay em xuất viện sao người nhà em không ở đây thế, nếu đã như vậy chồng em sẽ đón em về nhà nhé”, Chu Bá Quang đi đến trước mặt Nguyệt Uyển Như.

May mà hắn vẫn có chút kiêng nể thương thế của Nguyệt Uyển Như cũng không động tay động chân.

“Chu Bá Quang, hiện tại anh đã hủy hôn chúng tôi cũng đã đồng ý, vậy giữa hai chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, đừng có mở miệng ra là gọi vợ, nghe thật buồn nôn!”
Bởi vì có Hạng Tư Thành ở đây, cô ấy cũng không quá lo lắng.


“Anh đâu có gọi em là vợ, anh gọi em là vợ bé nhỏ mà.

Về việc hủy hôn em trách oan cho anh rồi, lúc đó anh cũng là bị người khác uy hiếp không còn cách nào khác, nhưng mọi thứ đều là giả, tình yêu của anh đối với em không bao giờ thay đổi”.

Trên mặt Chu Bá Quang mang theo vẻ tươi cười, nhìn Nguyệt Uyển Như từ trên xuống dưới.

“Cút, tôi không có bất kỳ tình cảm gì với anh!”, Nguyệt Uyển Như chỉ cảm thấy chán ghét.

Chu Bá Quang không hề tức giận, nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy tiếp tục nói: “Vợ bé nhỏ đừng tức giận, anh biết em vì người nhà em nên mới nói như vậy, tin chồng đi không có việc gì cả, lần này anh đưa em trở về liền gạo nấu thành cơm, người nhà em chắc chắn sẽ đồng ý”.

Nguyệt Uyển Như tức đến bật cười: “Sao nào, tôi không đồng ý anh muốn cưỡng ép mang tôi đi sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.