Người lái xe và người ngồi trong xe đều không phát hiện ra.
Đi khoảng hai mươi dặm, từ dưới gầm xe, Hạng Tư Thành nhìn thấy một nơi còn vắng vẻ hơn nữa.
Nơi này là vùng núi, bên ngoài không còn đường nữa, lúc này hình như có một số người đang chờ ở phía trước.
Sau khi chiếc xe dừng lại, Hạng Tư Thành không có động tác gì cả.
Mấy người trên xe nhanh chóng xuống dưới.
Hạng Tư Thành nằm dưới gầm xe quan sát, vào thời điểm này, chẳng ai có thể ngờ được rằng có một người bám vào gầm xe theo tới tận đây.
Hạng Tư Thành núp trong bóng tối, ngay cái nhìn đầu tiên đã trông thấy ông lão cảnh giới Tông Sư từng đánh với mình.
Chỉ có điều, tuy ông ta là Tông Sư, nhưng hiện tại thực lực của Hạng Tư Thành đã mạnh lắm rồi, cũng gần bằng với Tông Sư, vậy nên không bị phát hiện ra.
“Cậu Lư, để mọi người chờ lâu rồi”, gia chủ nhà họ Chu mở miệng nói.
“Thời gian hẹn là vào lúc này, cũng không coi là chờ lâu, đã mang thứ tôi cần tới chưa?”, một giọng nói trẻ tuổi vang lên.
Hạng Tư Thành loáng thoáng nhìn thấy gương mặt của người đó, cảm thấy khí chất hơn hẳn người bình thường.
Anh nghĩ có thể Vân Tịnh Nhã biết người này, bởi vì với những người có thân phận như vậy, thích ai thì chắc chắn sẽ mạnh dạn theo đuổi, không thể có chuyện núp vào một góc rồi yêu đơn phương được.
“Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, kim loại hiếm và những vật liệu mà cậu cần không những đắt giá, mà có tiền cũng khó mua được, vì những thứ này, nhà họ Chu đã phải đánh đổi khá nhiều”, gia chủ nhà họ Chu tiếp tục nói.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không quên công lao của mọi người.
Nào, để tôi giới thiệu với mọi người, cô đây là truyền nhân của nhà họ Mặc trong truyền thuyết, tên là Mạnh Tử Ngâm”, cậu Lư lại mở miệng.
Nghe vậy, Hạng Tư Thành không khỏi nhìn cô gái kia vài lần.
Vừa rồi anh tưởng đó là người yêu của cậu Lư, nên không để ý nhiều, bây giờ xem ra cũng có thân phận không đơn giản rồi.
Dưới ánh sao, anh thấy rõ ràng hơn.
Cô gái kia chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi, mái tóc đen chạm vai, vẻ mặt rất lạnh lùng, trong đôi mắt mang theo ý lạnh, cảm giác rất xa cách.
Nhà họ Chu lấy ra đồ vật có giá trị đắt đỏ, nhưng cô ta cũng chỉ khẽ gật đầu mà thôi.
“Phải rồi, tên Hạng Tư Thành đó đang làm gì, để hắn ung dung tự tại mấy ngày, đến lúc giải quyết rồi”, lúc này, cậu Lư lại lên tiếng.
“Gần đây có một ngôi sao nổi tiếng tên là Vân Y Y tới Thiên Hải, hắn làm vệ sĩ bảo vệ cô ta mấy ngày, bây giờ lại về bên cạnh Vân Tịnh Nhã rồi”, người nhà họ Chu trả lời.
“Rất tốt, lần này tôi đích thân xuất hiện, để xem Vân Tịnh Nhã có còn từ chối nữa không”.
“À, tạm thời không cần giết Hạng Tư Thành, vào thời điểm cần thiết, có thể dùng hắn uy hiếp Vân Tịnh Nhã, đó cũng là một nước cờ hay”, cậu Lư nói.
Mạnh Tử Ngâm ở bên cạnh nghe vậy, khinh thường nhìn hắn ta một cái.
“Cậu Lư, lần này gọi chúng tôi tới chắc không phải chỉ vì mấy chuyện này đó chứ?”, gia chủ nhà họ Chu hơi nghi hoặc.
“Đương nhiên không chỉ có những chuyện này, hôm nay bảo ông đưa mấy người tới là để giải quyết một vài rắc rối.
Hiện giờ nhà họ Mặc đã chia năm xẻ bảy, ai cũng coi mình là nhất.
Tuy rằng cô Mạnh Tử Ngâm không tự đại như thế, nhưng năng lực lại hơn xa những người đó, vậy nên mới khiến một số người ghen tỵ đuổi giết”.
“Chuyện này bọn tôi không tiện lộ mặt, vậy nên các ông sẽ phụ trách bảo vệ cô ấy.
Đương nhiên, chuyện này mà thành công, những gì mà các ông nhận được tuyệt đối sẽ khiến các ông không hối hận vì đã làm”.
Nghe vậy, người nhà họ Chu không những không nổi giận, ngược lại còn vô cùng vui vẻ, bọn họ biết chuyện ngày đồng nghĩa với điều gì.
Đó chính là một trong những truyền nhân của nhà họ Mặc, qua mũi tên trong tay áo, bọn họ đã biết đến sự mạnh mẽ của công nghệ này.
Nghe nói một số người nhà họ Mặc còn định kết hợp tay nghề cổ xưa và công nghệ hiện đại, sáng tạo ra vũ khí mạnh hơn nữa.
Nếu có thể tạo dựng mối quan hệ tốt với Mạnh Tử Ngâm, lợi ích đạt được còn cao hơn nhà họ Lư nữa.
“Ha, những kẻ đó thật quá đáng, thua kém người ta là muốn dùng cách này tiêu diệt, chúng tôi nhất định sẽ dốc sức, mong cô Mạnh yên tâm”.
Lần này, Chu Thanh Sơn là người mở miệng, ông ta là người không muốn hợp tác với nhà họ Lư nhất.
Mạnh Tử Ngâm không nói gì nữa.
Với năng lực của cô ta, đi đến đâu cũng đều có đãi ngộ như thế, vậy nên chuyện mà những người này làm không khiến cô ta cảm thấy khó chịu gì cả, chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.
Sau khi dặn dò những lời ấy, cậu Lư và Tông Sư bên cạnh hắn ta lên xe rời khỏi đó, cũng không mang cái hòm mà nhà họ Chu lấy ra lúc trước đi, hiển nhiên thứ đó là để lại cho Mạnh Tử Ngâm.
“Mời cô Mạnh lên xe”, gia chủ nhà họ Chu mở miệng.
Mạnh Tử Ngâm không nói gì, đi về phía một chiếc xe, trùng hợp là chiếc xe mà Hạng Tư Thành đang núp.
Ba chiếc xe quay về theo tuyến đường cũ, Hạng Tư Thành vẫn không làm gì cả.
Thực ra anh cũng tò mò về năng lực của nhà họ Mặc, nhưng bây giờ đi ra ngoài cũng vô dụng, hơn nữa anh thật sự không muốn có thêm một người cần bảo vệ, anh đâu phải vệ sĩ chuyên nghiệp.
Ngoài ra, anh luôn cảm thấy Mạnh Tử Ngâm không đơn giản như trong tưởng tượng, tuyệt đối có đủ khả năng tự vệ..