Ông Bố Thiếu Soái

Chương 592: 592: Cô Gái Cứu Người





Làm một võ giả cảnh giới Tiên Thiên, giác quan của anh hết sức nhạy bén.

Bên cạnh Vân Tịnh Nhã vẫn có nguy hiểm rình rập, vậy nên mọi chuyện xảy ra xung quanh đều không thể suy đoán theo lẽ thường được.

“Ý anh là có người cố tình bày ra chuyện này?”, Vân Tịnh Nhã lập tức hiểu ra ngọn ngành.

“Ừm”, Hạng Tư Thành gật đầu.

“Mục tiêu mà đối phương lựa chọn là một nữ sinh cấp ba, hơn nữa còn khá đẹp, người như vậy rất dễ kích phát tính tò mò của mọi người”, Vân Tịnh Nhã tiếp tục suy đoán.

Lúc này, cô bé kia vẫn đang vùng vẫy trong nước, là khoảng thời gian sức sống trỗi dậy, miệng còn liên tục hô cứu mạng.

Có người ném phao cứu nạn trên bờ xuống, nhưng khoảng cách khá xa, không biết vì sao cô gái kia càng vùng vẫy thì càng cách xa bờ.

Đến hiện tại vẫn chưa có ai nhảy xuống cứu người là bởi vì trời tối, hơn nữa cứu người không phải chỉ biết bơi là đủ, mặc dù mọi người thương hại cô bé, nhưng không phải ai cũng bất chấp tất cả đi cứu người.

Nếu sơ sảy thì chính mình sẽ mất mạng theo, bọn họ cũng có gia đình con cái.


“Cô bé đó ngày càng xa bờ rồi, xem ra là có vấn đề thật”, Vân Tịnh Nhã nói.

Sau khi đoán ra chân tướng, cô không suốt ruột nữa, chưa biết chừng cô bé đó cũng là cao thủ như Hạng Tư Thành, đang chờ Hạng Tư Thành xuống đó rồi lấy mạng anh.

“Không đúng, cô bé ấy ngày càng cách xa bờ, có thể là bởi vì mạch nước ngầm, chắc là nữ sinh cấp ba thật, chỉ có điều bị lựa chọn làm mục tiêu, vậy nên mới bị đẩy xuống hồ.

Dù sao, cho dù kỹ thuật diễn tốt đến mấy thì cũng không thể chân thực bằng phản ứng bản năng của con người được”, Hạng Tư Thành nói.

Hiện tại, vẻ mặt của anh càng thêm ngưng trọng, bởi vì lâu như thế rồi mà anh không phát hiện ra kẻ nào khả nghi trên bờ, dường như tất cả mọi người đều rất bình thường.

Thậm chí anh còn hoài nghi suy đoán vừa rồi của mình là sai, cô gái đó bị rơi xuống nước thật.

Nhưng rồi anh lại loại bỏ suy nghĩ ấy, nếu nhằm vào Vân Tịnh Nhã thật thì tuyệt đối đã chuẩn bị vẹn toàn rồi, vả lại cũng tìm hiểu đôi chút về anh, sẽ không bị phát hiện ra dễ như thế.

“Ôi, vậy thì phải làm sao đây? Lẽ nào chúng ta cứ trơ mắt nhìn cô ấy chết như thế sao?”, Vân Tịnh Nhã lại sốt ruột.

Hạng Tư Thành cũng nhíu mày, cách này của đối phương thực sự có hiệu quả.

Đúng lúc này, ‘ùm’ một tiếng, có người nhảy xuống nước.

Từ dáng người thì có thể đoán được người nhảy xuống là nữ.

Thấy vậy, Hạng Tư Thành không định dùng mánh lới nào khác, nếu không có ai nhảy xuống cứu người thì anh vẫn có cách.

Rất nhanh, cô gái kia tới bên cạnh nữ sinh trung học, vì phòng ngừa nữ sinh vùng vẫy và kéo cả mình xuống, cô ta đã đánh ngất nữ sinh, sau đó đưa vào bờ.

Trên bờ vang lên tiếng hoan hô.

Lên trên bờ, cô gái kia ấn hết nước trong bụng nữ sinh cấp ba ra.

Người xung quanh bắt đầu khen ngợi, rất nhiều người nói rằng thời nay đàn ông còn không bằng phụ nữ.

“Làm phiền hai người tới giúp một tay”, cô gái kia bỗng nhiên nói với Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã.


Hiện tại bọn họ cách nữ sinh cấp ba kia khá gần.

Vân Tịnh Nhã còn đang do dự, có người đã bắt đầu lên tiếng: “Haizz, có một số người tệ thật đấy, không biết thông cảm gì cả, người ta đã được cứu lên rồi mà còn không muốn giúp”.

“Đúng thế, thanh niên thời nay chẳng có mắt quan sát gì hết”.

Người vừa lên tiếng là mấy ông bà già.

Vân Tịnh Nhã không chịu được mấy lời ấy, cô phản bác lại ngay: “Các người nói thì hay lắm, sao không tới mà giúp?”
Câu nói ấy khiến những người khác im bặt.

Trong lúc ấy, Vân Tịnh Nhã đã đi tới bên cạnh nữ sinh cấp ba kia.

Thấy vậy, những người khác muốn nói cũng chẳng nói được gì nữa.

Hạng Tư Thành cũng đi theo, nữ sinh cấp ba mặc đồng phục, khuôn mặt rất xinh xắn.

“Anh cởi áo mình ra khoác lên người cô ấy đi”, Vân Tịnh Nhã nói.

Mặc dù đồng phục học sinh khá rộng, cho dù dính nước cũng không nhìn được gì, nhưng Vân Tịnh Nhã vẫn cảm thấy không ổn.

“Lúc này cô bé đang ướt sũng, tốt nhất là thay hết, nếu không thì sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe”, cô gái cứu người nói.


Khuôn mặt của cô ta rất bình thường, nhưng bởi vì quần áo ướt sũng nên vẫn nhìn ra được rằng body của cô ta rất nuột, vòng eo rất nhỏ.

“Nhưng đó vẫn chỉ là một cô bé, thay quần áo trước mặt mọi người không ổn lắm đâu?”, Vân Tịnh Nhã do dự.

Nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, ánh mắt của một số người xung quanh sáng rực lên, dường như cực kỳ mong chờ cảnh thay quần áo.

“Không quản được nhiều thế, che cho cô bé đi”, cô gái nói.

“Phải rồi, Tư Thành, chẳng phải anh biết y thuật sao, chắc chắn phải có cách khác chứ”, đôi mắt của Vân Tịnh Nhã bỗng sáng lên, nghĩ ra một cách khác.

Nghe vậy, cô gái kia nghi ngờ nhìn Hạng Tư Thành, một cậu nhóc trẻ như thế mà lại là bác sĩ?
Mặc dù Hạng Tư Thành vẫn đứng bên cạnh, nhưng suy nghĩ của anh đang đổ dồn vào nữ sinh cấp ba.

Anh cũng không làm gì đặc biệt, tiện tay lấy ra một cái chai ngọc lớn bằng ngón cái.

“Cho cô bé uống là cơ thể sẽ sinh ra nhiệt, đủ để cầm cự đến khi đưa tới bệnh viện”.

Đúng lúc này, biến cố xảy ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.