Lưu Lệ Vân trước mặt và cô ta của năm năm trước thay đổi quá nhiều. Quần áo mặc trêи người đều là thương hiệu xa xỉ của thế giới. Chỉ cái túi Gucci đeo trêи tay thôi là đã hơn một trăm nghìn tệ. Chỉ là dây xích của cái túi này bị rách rồi. Nửa dây thòng ra bên ngoài.
Khuôn mặt dường như đã đụng tới dao kéo. Mũi cao hơn, mắt cũng to ra. So với trước kia càng thêm xinh đẹp động lòng người. Thế nhưng mặt mũi vừa tiêm xong nên còn sưng, trông rất kỳ quái.
Vừa nhìn liền biết Lưu Lệ Vân năm năm nay sống rất vui vẻ. Có lẽ Triệu Trí Tuấn cũng sống không tệ.
Lúc Tô Manh đang quan sát Lưu Lệ Vân, Lưu Lệ Vân cũng nhìn lại Tô Manh.
Nhìn không ra chiếc áo chữ T có thương hiệu gì, quần bò, đôi giày màu trắng, túi mang trêи lưng còn là mốt xưa của vài năm trước. Trêи người trừ đồng hồ đeo tay ra, những đồ trang sức còn lại đều không có.
Thật là nghèo rớt mồng tơi.
Hai tay Lưu Lệ Vân khoanh trước ngực, dùng ánh mắt thương hại liếc nhìn Tô Manh: “Hừ, Tô Manh. Mấy năm nay mày trông nhếch nhác quá. Cái túi này của tao hơn một trăm nghìn tệ, chắc là mày cũng đền không nổi.
Mày ở nơi nào thì nên trở về nơi đó đi” Trung tâm quảng trường mua sắm đều là các loại cửa hàng xa xỉ. Ả không cảm thấy Tô Manh đứng trước mặt có thể mua được cái gì, chỉ tưởng Tô Manh là dắt theo con trai đến hưởng ké máy lạnh mà thôi.
Tô Manh còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Khải đã không chịu nổi, khuôn mặt bầu bĩnh đanh lại, nói: “Dì xấu xí, rõ ràng là dì đụng phải mẹ con. Mẹ con còn chưa đòi dì bồi thường, dì ngược lại còn mở miệng đòi tiền trước. Dì có phải là muốn cào mặt ăn vạ không?” Cào mặt ăn vạ, từ này là bé tìm thấy trêи google trước khi về nước. Nghe nói có một số người Trung Hoa rất thích giả vờ bị đụng phải. Rõ ràng không có bị thương chỗ nào nhưng lại muốn người khác bồi thường tiền thuốc men.
Nhìn mẹ là biết mẹ tâm địa thiện lương dễ ức hϊế͙p͙. Bé là người đàn ông duy nhất trong nhà, nhất định phải bảo vệ mẹ không bị tổn thương.
Lưu Lệ Vân không ngờ cái miệng của thằng bé nghèo này lại lanh lợi như vậy. Đơn giản hai câu liền chọc ả tức điên lên rồi. Ả biết mặt mình vừa tiêm xong, mặt có chút sưng. Nhưng thế nào cũng không đến nổi bị người khác kêu là đồ xấu xí được.
Ả là người lớn sao có thể so đo với một đứa trẻ, làm vậy thì có vẻ bụng dạ quá hẹp hòi quá, chỉ có thể đi tìm người lớn gây phiền phức: “Tô Manh, con trai mày đúng là không có gia giáo. Nói như thế nào đây? Nể tình trước kia, tao còn định sẽ không kêu mày bồi thường tiên túi xách cho tao. Mày đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt!” Tô Manh ghét nhất là bị người khác nói không gia giáo ba chữ này. Huống hồ người nói câu này lại là con giáp thứ mười ba phá hoại gia đình của chính mình.
Cô ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Khải đang tức giận chuẩn bị bùng phát, thơm bé một cái: “Con ngoan, mẹ biết con muốn bảo vệ mẹ. Có điều chuyện này mẹ có thể giải quyết. Con ngoan ngoãn ở bên cạnh đợi mẹ có được không?” Tiểu Khải hận không thể quét mụ đàn bà xấu xí trước mắt đi như quét rác, nhưng mẹ đã mở miệng rồi, bé cũng không tiện nhúng tay vào.
Bé bĩu môi gật gật đầu, ngoan ngoãn đi ra sau lưng mẹ, móc điện thoại trong túi ra. Ngón tay trêи điện thoại lướt như bay.
Mẹ chỉ là để bé ở bên cạnh đợi, cũng không có nói bé không thể làm chuyện khác.
Tô Manh đứng thẳng người dậy, hờ hững liếc mắt qua túi của Lưu Lệ Vân, giọng nói đầy châm biếm: “Lưu Lệ Vân, không ngờ được năm năm không gặp, mày cũng ngu y hệt năm năm trước. Cái túi này của mày chính là hàng nhái, quá lắm chỉ có một ngàn đồng. Mở miệng liền muốn tao bồi thường hơn một trăm nghìn tệ, mày đúng là không có hiểu biết!” Cô lần đầu nhìn thấy cái túi này không hề chú ý đến điều khác thường. Nhưng khi nãy nhìn kỹ sợi dây xích bị đứt liền phát hiện cái túi này chỉ là hàng nhái mà thôi.
Màu sắc của dây xích không đúng. Cái đoạn bị đứt cho thấy chất liệu cũng không tốt. Hàng nhái không nghỉ ngờ gì nữa.
Hai người này giằng co trước cửa trung tâm thương mại một lúc, thu hút không ít ánh mắt hiếu kỳ của nhiều người.
Nghe thấy “hơn một trăm nghìn tệ” và “lừa người” một vài từ then chốt, không ít người ánh mắt nhìn Lưu Lệ Vân cũng thay đổi, chỉ chỉ trỏ trỏ ả.
“Người này cũng quá đáng lắm rồi. Biết người đến trung tâm thương mại đều là hạng có tiền, lại nang một cái túi hạng A tới lừa người, làm ra chuyện quá tởm lợm rồi” “Nhìn người cũng không đến nỗi nào, không ngờ lại làm ra chuyện mất mặt như vậy” Có người thậm chí kiến nghị Tô Manh đi báo cảnh sát: “Chị gái, đối với loại người không cần mặt mũi này, cô tốt nhất nên báo cảnh sát đi. Ở đây có máy camera, chúng †a không sợi”