Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 1: Đói quá



Edit: Ry

Ba rưỡi chiều, ở đài truyền hình thành phố S, show giải trí « Kì nghỉ tươi đẹp của bạn » vừa kết thúc nửa phần quay đầu, đang là thời gian nghỉ ngơi.

Người đại diện Hồ Tiêu của nhóm nhạc nam IUD gật đầu cười chào hỏi với nhân viên công tác đi ngang qua, nhanh chóng bước vào phòng nghỉ của khách quý.

Trong phòng nghỉ, thợ trang điểm và trợ lý đang chỉnh lại tạo hình cho các thành viên. Hồ Tiêu thấy trong phòng không có người ngoài, mặt lập tức xị xuống, nhìn về phía Giải Dương ở trong góc, người duy nhất không có trợ lý và thợ trang điểm vây quanh, hạ giọng tức giận nói: "Cậu vừa mới làm gì hả, thà chết chứ không hợp tác? Người dẫn chương trình hỏi câu nào cậu cũng không trả lời, bảo cậu phối hợp chơi trò chơi thì cả quá trình cậu cứ như người mộng du, còn trưng ra cái bộ mặt đờ đẫn như người chết suốt cả buổi. Cậu muốn làm gì hả, tạo phản à!"

Đội trưởng Mạc Bân vội vàng đứng dậy hòa giải: "Anh Tiêu à, đừng tức giận, Dương Dương còn nhỏ, hôm qua anh mới chuyển cơ hội của cậu ấy cho A Lam nên hôm nay cậu ấy giận dỗi một chút cũng là bình thường mà."

Mạc Bân không khuyên thì thôi, càng nói Hồ Tiêu càng tức giận.

"Cơ hội ấy hả? Với cái khả năng diễn đó mà để nó đi thử vai chính là bôi đen, tôi---"

Cửa phòng nghỉ vang lên tiếng gõ, nhân viên công tác đến mời khách quý ra sân khấu quay nốt nửa sau của chương trình.

Hồ Tiêu dừng câu chuyện lại, điều chỉnh tốt vẻ mặt mới mở cửa ra nói với nhân viên công tác mấy câu, sau đó đóng cửa lại, áp chế cơn giận nói: "Giải Dương ở lại, những người khác tiếp tục ra quay đi. Lát nữa tôi sẽ để A Văn lên đưa Giải Dương đến bệnh viện, tất cả nhớ kĩ cho tôi, chương trình hôm nay Giải Dương đen mặt là vì đột ngột mắc bệnh nặng, nhưng người mang bệnh vẫn cố gắng làm việc, rõ chưa?"

Mọi người không dám chọc Hồ Tiêu, nhao nhao trả lời đã rõ, chỉ có Giải Dương vẫn không nói lời nào như cũ.

Hồ Tiêu tức cái lồng ngực, muốn mắng Giải Dương lại sợ chỗ này không ổn, bèn dứt khoát mắt không thấy lòng không phiền, để lại hai người trợ lý, bảo bọn họ trông chừng Giải Dương, còn mình đưa những người khác rời khỏi phòng nghỉ.

Chưa đầy hai phút sau A Văn chạy tới, mang Giải Dương đi bệnh viện. Sau khi lên xe, A Văn thấy Giải Dương vẫn luôn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cho là anh còn thấy ấm ức trong lòng, bèn khuyên nhủ: "Dương Dương, cậu đừng nghĩ nhiều, đều là người cùng nhóm cả, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, lần này anh Tiêu chuyển cơ hội của cậu cho Kha Lam thì chắc chắn sẽ bù đắp cho cậu cái khác."

Giải Dương không nói chuyện, chỉ nhích lại gần cửa sổ xe.

"Thật ra anh Tiêu làm vậy cũng vì muốn tốt cho cậu, khả năng diễn xuất của cậu không quá nổi bật, cần phải học hỏi rèn giũa thêm nữa, mà Kha Lam thì xuất thân chính quy, nên lần này trước hết để...."

A Văn nói liên miên lải nhải không ngừng, một chữ Giải Dương cũng không nghe. Anh trợn trừng nhìn cảnh tượng xe cộ nườm nượp bên ngoài ô cửa, một lúc lâu sau mới nhắm mắt lại, như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc chiêm bao.

Đây là... Ảo giác à? Mình hẳn đã chết mới đúng...

Tài xế đột nhiên giảm tốc độ.

A Văn dừng lại câu chuyện, hỏi: "Sao thế?"

"Hình như ở phía trước xảy ra tai nạn."

"Có thể đi vòng qua không?"

"Để tôi thử."

Tài xế bắt đầu đổi đường, lúc đi ngang qua chỗ xảy ra sự cố, A Văn còn ngó sang bên đó một chút.

Một chiếc xe con màu đen có biển là một chuỗi số 8 đỗ lại ở ven đường, đầu xe đã móp một nửa, phía đối diện nó là một chiếc ô tô màu trắng có đuôi là 566, đầu xe cũng có vết tích va chạm.

"Ơ? 566?" A Văn ra hiệu cho tài xế lái chậm lại, quan sát bên đó kĩ hơn một chút, kinh ngạc: "Đây chẳng phải là xe của Mộc Chu Dịch sao?"

Giải Dương thính tai bắt được cái tên Mộc Chu Dịch không quá phổ biến lại có vẻ quen thuộc, hoàn hồn, trong lòng không hiểu sao hơi hồi hộp, cũng ngồi dậy nhìn về phía hiện trường tai nạn xe.

Đám người đứng xem gần như đã vây kín hiện trường, xa dần trong tầm mắt là một bóng người mặc chiếc váy đuôi cá lộ lưng tinh tế nhảy xuống khỏi chiếc ô tô màu trắng, chạy về phía chiếc xe màu đen.

Mộc Chu Dịch, váy đuôi cá màu trắng, tai nạn xe cộ... Đây không phải là tình tiết mở đầu của quyển truyện tiểu bạch văn về giới giải trí mà mấy hôm trước anh nhặt được khi tạm thời náu mình trong nhà dân sao? Nữ chính Mộc Chu Dịch trên đường tham gia một bữa tiệc tối quan trọng đã đâm vào xe của nam chính Phong Thanh Lâm, nữ chính không có việc gì nhưng nam chính lại vỡ đầu hôn mê, nữ chính kiên trì tự mình đưa nam chính đến bệnh viện, quá trình đó đã làm bẩn bộ lễ phục đuôi cá màu trắng hàng cao cấp đi mượn, dẫn tới một đống phiền phức sau đó...

"Hình như đúng là Mộc Chu Dịch." A Văn thu tầm mắt lại, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Hồ Tiêu.

Ô tô rẽ sang hướng khác, hiện trường tai nạn xe cộ hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt.

Giải Dương thu tầm mắt lại, nghe A Văn và Hồ Tiêu nói chuyện điện thoại, nhíu mày.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Anh nhìn đôi tay quá trẻ trung non mịn tinh tế --- Nếu như tất cả những thứ anh đang thấy trước mắt đều là ảo giác sinh ra trước khi chết, vậy thì nó quá chân thực rồi.

Nửa giờ sau, xe dừng trước một bệnh viện tư nhân.

A Văn đưa Giải Dương xuống xe, rất là thuần thục tìm bác sĩ sắp xếp cho Giải Dương làm mấy công đoạn khám thông thường, sau đó chụp ảnh Giải Dương đang khám, gửi ảnh cho Hồ Tiêu.

"Lát nữa công ty sẽ tìm người viết bài nói chuyện cậu bị bệnh nặng phải nhập viện, hai ngày tới cậu cứ ở lại bệnh viện đi, đừng có chạy lung tung, tôi để Lỵ Lỵ tới chăm sóc cậu."

Giải Dương sờ lên lỗ kim để lại sau khi lấy máu, ánh mắt rơi trên TV đang bật trong phòng bệnh, không nói gì.

A Văn quay đầu nhìn cửa phòng bệnh, khẽ nói: "Dương Dương, cậu cũng đừng quá để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt, dù sao thì cậu cũng là người vào nhóm sau, nói khó nghe chút thì chính là ngồi mát ăn bát vàng vào nhóm để hưởng danh tiếng của các tiền bối. Với lập trường của cậu hiện giờ, bị thiệt tức là phúc, hiểu không?"

Trong nguyên tắc cư xử của Giải Dương, bị thiệt tức là phúc là lời dối trá vớ vấn nhất. Anh nhìn về phía A Văn, ngón tay đè lên lỗ kim trên cánh tay, gật đầu.

A Văn cho là anh nghe vào, vui mừng gật đầu, lại dặn dò: "Còn nữa, chuyện Mộc Chu Dịch xảy ra tai nạn cậu hãy coi như không thấy gì hết. Cô ta có gì đó không bình thường, mấy chuyện liên quan đến cô ta, tốt nhất là đừng có dính vào, hiểu chưa?

Không bình thường?

Đầu ngón tay Giải Dương khựng lại, một lần nữa gật đầu.

A Văn hài lòng, đi ra ngoài gọi điện thoại cho Lỵ Lỵ.

Rốt cuộc có thể ở một mình, cơ thể căng cứng của Giải Dương hơi thả lỏng, tìm điều khiển TV, chỉnh lớn tiếng lên.

"... Chủ tịch tập đoàn Vinh Đỉnh Cừu Hành sáng hôm nay đã bí mật xuất viện. Đây là lần thứ ba trong năm nay bệnh của ngài ấy phát tác khi đang làm việc, e là bệnh tình đã chuyển xấu. Có tin tức nói ngài Cừu Hành đang suy nghĩ chuyện giao quyền quản lý Vinh Đỉnh cho người khác, ngài ấy sẽ rút lui về phía hậu trường an tâm dưỡng bệnh..."

CừuHành, lại là một cái tên đã từng thấy trong cuốn tiểu thuyết đó.

Trong lòng anh có một suy đoán, tắt TV đi, lục lọi ở trên người, tìm thấy một cái điện thoại kiểu dáng cũ.

Ở tận thế có từ trường hỗn loạn nên sóng viễn thông không hoạt động, đã rất nhiều năm Giải Dương không động vào điện thoại, có rất nhiều thao tác đều đã quên. Anh có chút không quen dùng vân tay mở khóa điện thoại, tìm thấy phần mềm Weibo, mở ra.

Một cái tài khoản tên "Tiểu hào* 111" tự động đăng nhập, fan hâm mộ 0, theo dõi 1, bài đăng 0. Số 1 kia quá mức chói mắt khiến Giải Dương nhíu mày, tiện tay mở ra, giao diện thay đổi, ba chữ "Mộc Chu Dịch" xuất hiện trên giao diện.

*tài khoản phụ 111, hoặc clone 111. Chắc lười nghĩ tên quá mà.

"..."

Cũng tốt, đỡ cho anh phải đi tra tìm.

Anh vào Weibo của Mộc Chu Dịch, nhanh như gió lướt qua tất cả các bài đăng trên Weibo của Mộc Chu Dịch, sau khi nhìn thấy mấy cái tên nhân vật trong tiểu thuyết xuất hiện thì khóa điện thoại lại vứt qua một bên.

Trước khi tận thế, Giải Dương cũng từng đọc mấy quyển tiểu thuyết mạng vô cùng hot nên chủ đề xuyên sách anh cũng có biết. Nhìn tình huống trước mắt, mười phần có tám chín là anh đã xuyên rồi. Tạm thời mặc kệ chuyện có khoa học hay không, sau khi chết đi có thể xuyên từ cái tận thế nát bét kia đến thế giới an toàn trong sách, đây chắc chắn là một chuyện tốt.

Nhưng nếu như người mình xuyên vào lại là một tấm bia đỡ đạn nhất định phải chết, thì lại không tốt đẹp cho lắm.

Sinh tồn ở tận thế quá gian nan, lúc trước vào cái thời điểm mọi phương diện tình trạng đều không tốt, Giải Dương còn tốn thời gian đọc hết một quyển tiểu thuyết tiện tay nhặt được cũng là vì trong quyển truyện đó có một nhân vật bia đỡ đạn có tên giống hệt anh.

Bia đỡ đạn rất trẻ, lúc lên sân khấu mới tròn 20 tuổi, thân phận là công cụ xung hỉ bị cha ruột bán cho trùm phản diện mắc bệnh nan y là Cừu Hành, tác dụng chủ yếu là dùng sự nhát gan của mình để e ngại tránh né nhân vật phản diện, làm nền cho sự quan tâm chăm sóc của nữ chính kiên cường với nhân vật phản diện, châm ngòi quan hệ của nhân vật phản diện với nữ chính, thúc đẩy phát triển tình cảm của nhân vật phản diện dành cho nữ chính, góp một viên gạch cho sự nghiệp đoạt nữ chính với nam chính của nhân vật phản diện, thêm dầu châm lửa, và trở thành mấu chốt đột phá để nam chính cướp lấy công ty của nhân vật phản diện.

Một cái bia đỡ đạn như này, đương nhiên không thể có kết cục tốt.

Kết thúc cuốn tiểu thuyết, nhân vật phản diện chết bệnh, tất cả mọi thứ trong tay nhân vật phản diện bị nam chính cướp lấy, là người có công giúp nam chính thành công đoạt quyền, bia đỡ đạn lại không có được sự giải thoát mà y mong đợi, còn bất hạnh bị người ta thuê người đâm chết, lúc chết mới chỉ 23 tuổi. Mà đáng lo nhất là, đến phút cuối tác giả cũng không nói bàn tay tội ác sau màn thuê người giết chết bia đỡ đạn là ai.

Giải Dương nhặt lại điện thoại bị vứt sang một bên, mở máy ảnh ra, nhìn khuôn mặt trẻ trung giống khuôn mặt gốc của mình đến tám chín phần, lần đầu tiên mở miệng sau khi xuyên đến.

"Cậu là bia đỡ đạn "Giải Dương" à? Hay chỉ là một người khác trùng tên trùng họ?"

Đúng lúc A Văn đẩy cửa tiến vào, hỏi anh: "Dương Dương cậu vừa nói gì thế?"

Giải Dương khóa điện thoại, lắc đầu.

"Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, chương trình bên đài truyền hình sắp quay xong rồi, tôi phải đến đón bọn họ. Lát nữa Lỵ Lỵ sẽ mang cơm tối đến cho cậu, cậu đừng có chạy lung tung đấy."

Giải Dương gật đầu.

A Văn dẫn theo tài xế rời đi, Giải Dương đi đến bên cửa sổ nhìn xem xe của bọn họ đã rời khỏi bệnh viện chưa, quay người cầm lấy ba lô thuộc về nguyên chủ ở trên giường, trực tiếp ra khỏi phòng bệnh.

Đang là giờ cao điểm buổi chiều, phố lớn ngõ nhỏ chật ních người tan ca tan học. Giải Dương đội mũ trùm áo khoác lên, hai tay đút túi, chậm rãi đi dọc theo vỉa hè. Lúc đi ngang qua một nhà trẻ, một bà lão đến đón cháu không cẩn thận va phải anh, Giải Dương theo bản năng căng cứng cơ thể, nghiêng người tránh đi, năm ngón tay thành hình móng vuốt vận động dị năng muốn đánh lại.

Đổi cơ thể, hạch dị năng trong người đương nhiên cũng biến mất. Lòng bàn tay không có gì, anh đờ người, giơ tay lên chậm rãi nắm lại.

"Anh ơi sao anh không đi thế ạ? Là vì bụng bụng đói nên không còn sức ạ?"

Quần áo bị kéo, cơ thể Giải Dương lại cứng đờ, cúi đầu nhìn bên cạnh mình, đối diện ánh mắt của một cô bé đang ngửa đầu. Cô bé này nhiều lắm là bốn tuổi, mặc một chiếc váy đỏ, mập mạp rất là đáng yêu.

Thấy Giải Dương không nói gì, bé con buông tay ra, cúi đầu lấy từ trong túi một cái bánh bích quy có vỏ hình nhân vật hoạt hình, dậm chân đưa cho cậu: "Cái này cho anh nè, anh trai mau về nhà đi, Nữu Nữu cũng muốn về nhà."

Giải Dương có chút hoảng hốt.

"Anh trai?"

Giải Dương hoàn hồn, cử động cơ thể cứng ngắc, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt trong túi, chậm rãi rút ra, xoay người vươn tay để dưới lòng bàn tay cô bé kia.

Bàn tay mũm mĩm thả ra, bánh bích quy rơi vào lòng bàn tay Giải Dương. Cô bé kia cười, vẫy tay với anh: "Tạm biệt anh." Nói xong chạy về bên người đàn ông đang mua đồ ở quán ven đường, nắm lấy bàn tay đang rủ xuống của người kia.

Lòng bàn tay bị vỏ bánh bích quy đâm vào có chút ngứa, Giải Dương nắm chặt tay, khứu giác vẫn luôn chết lặng như được kích hoạt trong nháy mắt, anh ngửi thấy lẫn lộn muôn vàn hương vị mà thế giới này mang đến, dường như bọn chúng đều đang nói: Hoan nghênh đến với thời thái bình thịnh vượng.

Bụng òng ọc kêu lên.

Nắm tay lại nhét vào trong túi, anh đứng dậy hít sâu một hơi hương vị của phố phường bồng bềnh trong không khí.

Đói quá.

Điện thoại trong ba lô không ngừng kêu lên, nhưng anh mặc kệ, một lần nữa hòa vào trong dòng người, lần theo mùi thơm gần nhất, chui vào một quán mì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.