Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 160: “bật Đèn”





Weibo trở nên sôi nổi vì thông báo của Vinh Đỉnh và bức ảnh chụp của Giải Dương chụp, nhưng người gây náo động này ngay lập tức đã gạt sự phấn khích trên mạng sang một bên sau khi đăng Weibo và tiếp tục ngồi ăn uống.
Sau bữa ăn, Giải Dương với Cừu Hành đi chợp mắt một chút, sau đó cả hai bắt đầu đi xem concert.
Sau khi lên xe, Cừu Hành bật điện thoại di động đã tắt trong lúc ngủ trưa, lập tức có rất nhiều cuộc điện thoại gọi đến.
Giải Dương lắng nghe Cừu Hành trả lời điện thoại một lúc, nhận thấy những người gọi cơ bản có thể được chia thành ba loại: 1 là góp ý với Cừu Hành chỉnh đốn Vinh Đỉnh, 2 là hỏi xem Cừu Hành đã hồi phục thật hay chưa, 3 là xin tha nhận lỗi.
Hầu hết mấy cuộc đầu tiên là từ đám giám đốc điều hành và cổ đông của Vinh Đỉnh, loại cuộc thứ hai về cơ bản là từ các đối tác và nhà đầu tư và loại cuộc gọi cuối cùng đều là của “những kẻ phản bội.”
Thái độ của anh khi trả lời điện thoại rất rõ ràng, loại thứ nhất coi trọng, loại thứ hai đối xử lịch sự, loại thứ ba hoặc là không nghe điện thoại, hoặc là trực tiếp tất toán rồi cảnh cáo sau khi nghe, rất lạnh lùng và tàn nhẫn.
Điện thoại di động của anh hầu như không ngừng cho đến khi xe dừng lại và cả hai đến địa điểm hẹn hò.
Sau khi giải quyết tất cả các bên, Cừu Hành chủ động gọi cho Hà Quân và bảo anh ta gửi một cái email cho đám cổ đông và giám đốc chả Vinh Đỉnh, thông báo tổ chức một cuộc họp đại hội cổ đông chính thức vào nửa cuối năm nay.
Sau khi Cừu Hành cất điện thoại di động, Giải Dương hỏi: “Anh cũng muốn tổ chức họp cổ đông à?”
“Ừm, chuyện của Cừu Kính Vĩ phải được thu dọn sạch sẽ.” Cừu Hành cất điện thoại di động đi “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại suốt.”
“Không sao, xuống xe đi, buổi biểu diễn sắp bắt đầu.”
Cả hai cùng nhau bước vào phòng hòa nhạc, tìm một chỗ ngồi và đợi buổi biểu diễn bắt đầu.
Nhiều người xung quanh đã nhận ra cậu và Cừu Hành, thỉnh thoảng nhìn vào nơi bọn họ đang ngồi.
Giải Dương nhận ra điều này, cậu dựa gần vào Cừu Hành và nhỏ giọng: “Anh thật là đẹp trai, ai cũng nhìn anh.”
Cừu Hành siết chặt tay cậu: “Vớ vẩn.”
“Không phải vớ vẩn, em không thích bọn họ nhìn trộm anh như thế này.” Giải Dương giả bộ không hài lòng, đề nghị “Đi nghe hòa nhạc không tốt, không được đeo khẩu trang.

Lần sau chúng ta đi xem phim nhé?”
Mặc dù anh biết rằng Giải Dương cố tình nói điều này để dỗ bản thân anh, nhưng Cừu Hành vẫn không thể tránh được, tâm trạng trở nên tốt hơn, cùng Giải Dương đan xen ngón tay với nhau, gật đầu: “Ừm.”

Tổng thời lượng của buổi biểu diễn mà Giải Dương chọn không quá dài, chỉ một tiếng rưỡi.

Điều này cũng là để chăm sóc thể chất của anh, cạu sợ anh sẽ bị đau đầu nếu ở trong một môi trường xung quanh toàn là âm nhạc.
Đầu đông trời nhanh tối, khi hai người đi ra sau khi nghe xong concert thì trời đã tối, đèn đường đã sáng, người ra vào tấp nập dù nay không phải cuối tuần nhưng nhiều người vẫn đi mừng giáng sinh, nam nữ mặc đồ trang trí noel không biết từ cửa hàng nào phát ra giai điệu của bài hát giáng sinh khiến người ta bất giác mỉm cười.
Giải Dương hít sâu không khí đêm đông hơi lạnh, nghiêng đầu nhìn về phía Cừu Hành: “Về nhà ăn cơm đi.”
Cừu Hành duỗi tay giúp Giải Dương gom lại khăn quàng cổ, cầm lấy tay Giải Dương: “Ừ.”
Khi xe tới, Cừu Hành giúp Giải Dương mở cửa, nhưng Giải Dương lại không đi lên ngay mà quay qua nhìn hai cô gái phía sau cậu, mỉm cười vẫy tay rồi mới lên xe.
Cừu Hành nhìn theo ánh mắt của Giải Dương nhìn các cô gái đang kích động, thấy họ cũng nhìn sang, nhẹ gật đầu chào hỏi, sau đó lên xe đóng cửa lại.
Điện thoại di động của qnh đổ chuông ngay sau khi xe chạy.

Anh cau mày, lấy điện thoại di động ra xem, thấy là của Phong Thanh Lâm thì nhướng mày, mở loa ngoài trả lời điện thoại, hỏi: “Sao thế?”
“Sức khỏe của cậu thế nào rồi? Cháu vừa từ nước ngoài trở về, thấy tin tức trên mạng.”
” Tôi không sao”
Giọng điệu của Phong Thanh Lâm thoải mái: “Tốt rồi, cậu à, cháu muốn đến chỗ của cậu, có tiện không? Cậu ở bệnh viện hay về nhà rồi? Cháu có điều muốn nói với hai người.”
Cừu Hành dừng lại một cách kỳ lạ trước khi đáp trả: “Vừa từ nước ngoài về thì về nhà nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh giờ giấc, tôi không sao, không cần phải đến đây gặp tôi.”
Anh thực sự từ chối sao?
Giải Dương quay đầu nhìn Cừu Hành.
Mặc dù Cừu Hành thực sự thích răn dạy Phong Thanh Lâm nhưng anh ấy không bao giờ từ chối sự quan tâm của Phong Thanh Lâm.
Có gì đó không phải.
Khuôn mặt của Cừu Hành căng thẳng khi nhìn thấy ánh mắt của Giải Dương, tốc độ nói của anh đột nhiên nhanh: “Đừng nói nữa, về nhà nghỉ ngơi thật tốt.” Nói xong liền cúp máy, cất điện thoại đi.
Giải Dương dù bận vẫn ung dung mà nhìn Cừu Hành.
“… Hôm nay là buổi hẹn hò của chúng ta.” Cừu Hành đột nhiên vươn tay kéo Giải Dương ra, ôm chặt cậu vào lòng, đè sau đầu cậu, “Hôm nay tôi chỉ muốn ở một mình với em.”
Giải Dương nhướng mày, mỉm cười, ôm Cừu Hành lại và vội vàng quay lại nói lời xin lỗi với Phong Thanh Lâm vội vàng trở lại ăn sinh nhật với Cừu Hành.
“Được rồi.” cậu ngẩng đầu lên và hôn Cừu Hành “Hôm nay chỉ có hai chúng ta.”
Tiểu khu Đỉnh Thịnh cũng làm rất nhiều đồ trang trí Giáng sinh, ngoại trừ một số bất ngờ nhỏ, cánh cửa của tiểu khu cũng có để một cây thông Noel siêu lớn và tinh tế, với nhiều trẻ em trong tiểu khu đang nô đùa ở dưới.
Giải Dương lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“Thích cây thông Noel hửm?”
“Chun chút” Giải Dương lưu lại bức ảnh “Chỉ là cảm hứng bất chợt và muốn viết một bài hát về ngày lễ.”
Cừu Hành lập tức cảnh giacc: “Không được thức khuya.”
“Không thức, cùng anh ngủ bồi dưỡng sức khỏe.”
Chỉ có vậy Cừu Hành mới hài lòng.

Anh liếc nhìn cây thông Noel trên màn hình điện thoại của Giải Dương và ậm ừ.
Sau khi về đến nhà, Giải Dương thấy căn phòng tối om, cứ như không có ai ở đó, liền nhìn sang Cừu Hành ở bên cạnh.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, giống như không nhận thấy bóng tối bất thường ở nhà, nói: “Xuống xe.” Nói xong, anh mở cửa bước xuống xe, sau đó đi vòng qua chỗ cậu và giúp cậu mở cửa xe.
Giải Dương nhìn Cừu Hành, rồi nhìn căn nhà tối om, chắc cậu đoán được Cừu Hành chuẩn bị làm gì rồi, không khỏi mỉm cười và đưa tay ra khỏi xe, nắm tay Cừu Hành.
Cừu Hành lập tức siết chặt tay Giải Dương, dẫn Giải Dương đến cửa.
Giải Dương vâng lời làm theo.
Không ai trong số họ nói chuyện, nhưng bầu không khí rất ấm áp.

Sau khi mở cửa, Cừu Hành cuối cùng cũng lên tiếng và nói: “Bật đèn lên.”
Giải Dương ngoan ngoãn chạm vào công tắc.
Bang.
Những chiếc đèn ông sao nhỏ nối tiếp nhau thắp sáng trên nóc nhà, những chiếc đèn ông sao vỡ tan tỏa ra ấm áp lan tỏa về phía phòng khách, qua những khe hở giữa các vách ngăn, cậu có thể mơ hồ nhìn thấy rất nhiều đồ trang trí giáng sinh trong phòng khách.
Cừu Hành nhẹ nhàng kéo tay Giải Dương: “Vào đi.”
Giải Dương thu lại ánh mắt, nhìn anh rồi đổi dép, ngoan ngoãn đi theo anh.
Trong phòng khách có rất nhiều đồ trang trí giáng sinh, góc cửa sổ có một cây thông noel nhỏ và tinh tế, bên dưới có nhiều hộp quà tinh xảo chất đống.
“Em hy vọng ở đó toàn là hộp đầy ắp.”
Cừu Hành nhìn theo ánh mắt của Giải Dương đến cây thông Noel, siết chặt tay cậu: “Làm sao có khả năng cho em hộp trống không…, đi ăn cơm đi.”
Hai người bước vào nhà ăn, Cừu Hành buông tay và bật đèn trong nhà ăn.
Với ánh đèn ấm áp đang bật, một bàn ăn tối lộng lẫy và tinh tế dưới ánh nến trải ra trước mắt Giải Dương, ở giữa bàn là một bó hoa hồng lớn đang nở rộ nồng nhiệt.”
“Tôi không muốn buổi đầu hẹn hò bởi vì sức khỏe của tôi lại bỏ lỡ nó một cách tiếc nuối.”
Cừu Hành bước đến bàn ăn, quay mặt về phía Giải Dương, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt cậu, “Cảm ơn vì em đã vất vả trong khoảng thời gian này…Dương Dương, mừng em về nhà.”
Dù đã đoán được nhưng Giải Dương vẫn cảm động.

Cậu nở một nụ cười rạng rỡ, bước tới ôm lấy anh và đặt cằm lên vai anh.
“Cảm ơn vì đã chuẩn bị những thứ này, em thích lắm.”
Cừu Hành ôm Giải Dương, nâng niu vuốt lưng cậu.
Cả hai im lặng ôm nhau, sau đó ăn ý mà thả nhau ra, nhìn nhau hai giây rồi cúi gần.
Hương thơm của thức ăn và hoa bay trong không khí, Giải Dương cảm thấy đây phải là buổi hẹn hò đáng nhớ và yêu thích nhất trong cuộc đời cậu.
Sau khi thân mật một lúc, Cừu Hành để cậu ngồi xuống, rồi lấy bát đũa cho cậu, sắp xếp lại các món ăn ấm nóng trên bàn, sau đó quay người bước đến cửa sổ nhà ăn đã đóng rèm.
Giải Dương nhìn rèm cửa, sau đó nhìn Cừu Hành và hỏi với một nụ cười, “Còn điều gì ngạc nhiên khác không ạ?”
Cừu Hành không trả lời, chỉ nhìn cậu rồi sau đó mở rèm cửa.
Cửa sổ của nhà ăn hướng ra sân sau, thời điểm rèm được mở ra, các chấm sáng đã bật sáng.

Trong một thế giới nhỏ bé được bao bọc bởi những khung cửa sổ, một biển sao như trong truyện cổ tích rải rác ra đó, đài phun nước ở trung tâm hồ nước đang từ từ phun ra những ánh đèn nhấp nháy, có tiếng nhạc nhỏ bé ở giữa lan can kiểu châu âu màu trắng bên hồ, có một cây cao.

Cây thông Noel xinh đẹp đứng bao quanh những món quà, và có một phiên bản Q của búp bê cậu trong trang phục Giáng sinh cũ được treo trên ngọn cây.
Nên có ánh sáng đặc biệt trong đây, thỉnh thoảng lại có những ánh sáng bị hỏng nhấp nháy trên cây thông Noel, như một giấc mơ.
Cừu Hành hỏi: “So với cái cây ở tiểu khu, cây này như thế nào…?”
Giải Dương hoàn hồn, thấy Cừu Hành rõ ràng là muốn đòi khen thưởng nhưng lại giả vờ bình tĩnh, cậu cười đáp: “Cái cây này trông đẹp hơn.”
Cừu Hành nhếch miệng hài lòng, đang nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Giải Dương cảnh cáo: “Cho dù có hứng hơn, e.

cũng không được thức khuya để sáng tác.”
Giải Dương cười gật đầu.
Sau đó Cừu Hành bước lại, chạm vào mặt cậu, cúi xuống hôn.
Giải Dương nhắm mắt lại.
Sau nụ hôn, Cừu Hành lùi lại và nhìn Giải Dương, một lúc sau, anh đột nhiên hoàn hồn lại, ho khan và nói: “Ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”

Cuối cùng thì cả hai cũng bắt đầu ăn, các món ăn trên bàn theo thứ tự đặc biệt của Cừu Hành, rằng các món ăn trên đĩa của Giải Dương rõ ràng là phong phú hơn so với các món ăn trên đĩa của Cừu Hành.
Giải Dương nhận thấy điều này, và hai chân dưới bàn di chuyển và cọ vào Cừu Hành.
Cừu Hành đang dùng nĩa cuốn mì dừng lại, ngẩng đầu nhìn Giải Dương.
Vẻ mặt của Giải Dương nghiêm túc: “Em nghĩ bây giờ anh có thể hỏi Kirkman…tốt hơn hết là nên có một buổi hẹn hò đầy đủ hơn, ừm, anh nghĩ sao?”
Yết hầu của Cừu Hành chuyển động và định nói thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
“…”
Bầu không khí ái muội tan vỡ ngay lập tức, Cừu Hành cau mày nhìn về phía cửa.

Giải Dương cũng nhìn về hướng cửa, thu chân xuống gầm bàn nói: “Em đoán là Phong Thanh Lâm.”
“… Tôi đi xem.”
Cừu Hành đứng dậy đi về phía cửa.

Giải Dương đứng dậy đi theo kịp.
Hai người đến trước cửa nhà, nhìn ra bên ngoài qua video, thật sự nhìn thấy gương mặt của Phong Thanh Lâm.
Cừu Hành: “…”
Giải Dương thích thú, vỗ vai Cừu Hànhxoa dịu: “Nó không cố ý đâu.

Để nó vào trước đi, bên ngoài lạnh lắm.” Sau đó cậu định mở cửa.
Tuy nhiên, Cừu Hành đột nhiên đưa tay ra giữ chặt vai Giải Dương, ôm cậu vào lòng, mở liên lạc nội bộ nói: “Tôi sẽ để Chu Miểu đón cháu về nhà để nghỉ ngơi.

Đi ngủ sớm điều chỉnh múi giờ cho tốt… “
“?? ài cái gì vậy cậu -“
Cừu Hành cúp máy liên lạc, sau đó nhìn về phía trước ngực Giải Dương nói: “Tôi gọi cho Kirkman……em đã hứa, hôm nay chỉ có tôi và em.”
Giải Dương cố ý nói: “Nhưng Phong Thanh Lâm vội vàng xuống máy bay— “
“Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta.”
“Nhưng Phong Thanh Lâm hình như có một việc rất quan trọng phải làm – ưm.”
Cừu Hành cắn môi Giải Dương rồi lùi lại, nhìn chằm chằm Giải Dương, vẻ mặt kiểu “dám cho người vào nhà vậy thì em xong luôn”
“Đã muộn rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi đi.


Giải Dương ngừng làm loạn, liếm nơi bị cắn, ôm lấy Cừu Hành, chủ động ngẩng đầu lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.