Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 52: “Quả táo này có thuốc”



Như một làn khói, âm nhạc mượt mà bay ra đột ngột rồi càng ngày nó càng mỏng và sắc hơn, giống như một sợi dây câu vô hình, thắt chặt dây thần kinh của người nghe.

Thẩm Ngạn vốn dĩ đang ngồi thoải mái thì thay đổi ngay lập tức, không thể tượng tượng được nhìn Giải Dương.

Những người khác trên phim trường cũng sững sờ, ngây ngốc nhìn Giải Dương, không nói nên lời.

Cái này, vẻ mặt này, cái khí chất này, cái điệu bộ ưu nhã này cùng với một chút điên cuồng khi chơi violin … Không phải Giải Dương là ca sĩ sao? Tự nhiên bất ngờ toát ra khí thế này là như nào?

Từ Hành ở bên sân đột nhiên hoàn hồn, bước nhanh trở lại vị trí và chĩa máy ảnh về phía Giải Dương, vẻ mặt mơ hồ kích động. Long Thụ Vưu ở bên trái vốn dĩ đã nhìn chằm chằm Giải Dương từ lúc Giải Dương dựng cây đàn violin của mình rồi, nhưng lúc này không tự giác cúi cười nắm chặt tay, trong khi Tiết Hiền ở bên kia trông mặt vừa ngu ngu, biểu cảm không dám tin tưởng.

Mọi người đang quan sát Giải Dương nhưng ánh mắt của Giải Dương lại rơi vào người Mộc Chu Dịch đang ngồi đối diện trên khu vực nghỉ ngơi. Lúc chạm vào ánh mắt Mộc Chu Dịch thì như thợ săn cuối cùng khóa được chặt con mồi, tay siết chặt tăng tốc.

Tiếng đàn sắc bén bỗng trở nên nặng trĩu, như một chiếc dây câu đã kìm hãm con mồi mong muốn, lừa gạt như siết chặt lại lỏng lẻo trêu đùa, mơ hồ quỷ quyệt, máu lạnh.

Vẻ mặt Giải Dương càng lúc càng vui vẻ, nhìn thẳng vào mắt Mộc Chu Dịch, đột nhiên giãn ra khóe miệng nhếch lên cao, bước vào bóng đen do tủ bên cạnh tạo ra, nặng nề giật dây.

Tiếng đàn như máu tươi bị nổ, như thúc giục: Chạy đi, sao không chạy?

Mộc Chu Dịch sững sờ, cuối cùng cũng hoàn hồn trước sự điều khiển của ánh mắt Giải Dương và tiếng đàn, muốn quay đi chỗ khác, nhưng Giải Dương đột nhiên ngiêng người rồi biến mất sau chiếc đồng hồ để bàn nặng nề bên cạnh.

Tiếng đàn đột ngột dừng lại.

Mộc Chu Dịch bình tĩnh trở lại, nhìn chằm chằm vào trên đó rồi trở nên căng thẳng không kiểm soát được. Cô biết rằng cô vẫn đang bị nhìn chằm chằm, cậu vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô.

Những người khác trên trường quay lần lượt xé rách thoát ra khỏi tiếng đàn violin, xôn xao lên. Từ Hành trở nên kích động hơn, đẩy máy quay về phía trước, Thẩm Ngạn cũng nhận ra điều gì đó và lặng lẽ rời khỏi trung tâm phim trường.

Leng keng.

Chuông gió đột nhiên vang lên từ trong góc phim trường không có gió, âm thanh giòn giã ban đầu bị bầu không khí yên tĩnh tắt ngấm, hiện lên một cảm giác thấm thía đến mức chân không thể rơi trên mặt đất.

Mộc Chu Dịch hoảng sợ.

Ở đâu thế?

Đôi mắt cô chuyển động, lòng bàn tay siết chặt, kìm không được tìm kiếm chỗ Chuông gió.

Leng keng leng keng leng keng.

Chuông gió đột nhiên vội vã như thực sự đang ở trạng thái chuyển động, như thể một bóng ma đang kéo theo vũ khí giết người trong bóng tối. Đám đông náo động trở lại im lặng, đúng lúc tâm trí mọi người bị tiếng chuông gió cuốn lấy, hộp nhạc đặt trên giá đột nhiên tự động nảy lên, con búp bê bị hỏng xuất hiện, từ từ xoay tròn nửa người nửa mê nhảy múa theo tiếng nhạc.

Mọi người đều hoảng sợ và cùng nhau nhìn hộp nhạc, Mộc Chu Dịch cũng không khỏi nhìn hộp nhạc. Nhưng giây tiếp theo, tiếng violin đột nhiên sâu kín vang lên nhẹ nhàng theo nhịp của hộp nhạc.

Tất cả mọi người không nhịn được nhìn về phía tiếng đàn.

Âm thanh của đàn là ở đâu? Nó trông giống như nó ở bên phải, nó giống nó ở đằng sau….

Một tiếng tách kỳ lạ, tiếng đàn nhẹ nhàng không hề báo trước càng lúc càng trở nên nặng nề hơn, giống như búa tạ đập vào màng nhĩ, khiến người ta hít thở không thông, nhanh hơn. Sau đó nhịp điệu của tiếng đàn càng lúc càng gấp gáp, càng lúc càng cao, sau khi phá vỡ giới hạn nhịp tim của mọi người, nó đột ngột giảm xuống và trở nên sền sệt nguy kịch.

Mọi người hốt hoảng nhìn xung quanh, không biết hướng đi của tiếng nhạc.

Dây câu biến thành lòng bàn tay của quỷ, thắt chặt trái tim mọi người, rồi một lần nữa gạt như đang siết chặt, thả lỏng trêu đùa. Âm thanh nghẹn ngào và bồn chồn của đàn như một tiếng cười ma quỷ. Nó bước lên những bậc thang nhẹ nhàng, bước ra khỏi bóng tối và vươn những chiếc vuốt sắc nhọn về phía con mồi đang hoảng sợ không tìm được lối ra …

“A! ”

Mộc Chu Dịch ở bên cạnh đột nhiên hét lên một tiếng, tái nhợt nhìn về phía góc đặt gần cô nhất, đứng dậy lảo đảo trốn ở phía sau trợ lý.

Tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại.

Giải Dương cầm violin bước ra khỏi chỗ Mộc Chu Dịch đang nhìn nói với cô, “Tôi không ngờ lại làm cho tiền bối sợ hãi như thế, xin lỗi.”

Ảo ảnh về âm nhạc tan biến, mọi người hoàn hồn, sau đó tất cả đều sửng sốt.

Giải Dương đã đến đó khi nào?

Mộc Chu Dịch bám lấy trợ lý, nhìn Giải Dương đã bình thường trở lại, cả kinh không nói lên lời. Những người khác có thể không cảm thấy nhiều như vậy, nhưng họ đã bị âm thanh của đàn violin khóa chặt … Đúng, họ bị âm thanh của đàn violin khóa chặt! Vừa rồi, tất cả những tiếng đàn đang tiến lại gần cô từng chút một và bóng dáng của Giải Dương xuất hiện và biến mất trong ánh sáng ngoại vi của cô, phù hợp với nhịp điệu của âm nhạc, như thể kẻ giết người đang tiếp cận với một vũ khí giết người qua ánh mắt và biểu cảm của Giải Dương... nó thật khủng khiếp, nó thật khủng khiếp.

Đột nhiên Từ Hành hết lên, đứng dậy hào hứng nói: “Cảm giác là vậy đó! trong kịch bản viết như vậy. Chuông gió, hộp nhạc và violin, âm thanh của chuông gió, hộp nhạc và tiếng violin dụ Diệp Băng đến. Những con ruồi không đầu chạy xung quanh và đập phá trong giận dữ. Giải Dương, bản nhạc cậu vừa chơi thật tuyệt! Biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể cũng rất tuyệt! Chỉ cần sử dụng bài này, phần phối nhạc sử dụng bài này! “

Giải Dương nhìn Từ Hành, cậu nói:”Vậy thì tôi chẳng phải cướp công việc của Thầy Long à?. “

“Công việc luôn dành cho những người có khả năng, phối nhạc của cậu rất hoàn hảo, Tôi không thể làm tốt hơn như này đâu.” Long Thụ Vưu đi đến chỗ Giải Dương, lấy violin từ trong tay Giải Dương cố gắng chơi một vài âm rồi hào hứng hỏi: “Bản nhạc vừa mới chơi kia sao chép cho tôi một bản nhé?”

“OK. “

Thẩm Ngạn cũng đi tới nhìn kỹ Giải Dương, hỏi:”Tôi nhớ cậu học chuyên ngành diễn xuất? “

Giải Dương đáp: “Đúng, nhưng khóa học diễn xuất của tôi tệ quá” Đây là sự thật, diễn xuất của nguyên chủ không tốt lắm, còn cậu từ kiếp trước đến kiếp này chưa từng tiếp xúc diễn xuất, kỹ năng diễn xuất cơ bản không có.

Thẩm Ngạn lắc đầu, hiển nhiên không đồng ý với lời nói của Giải Dương.

Từ Hành vừa đi tới, nghe Thẩm Ngạn và Giải Dương nói xong, cũng lắc đầu vỗ mạnh vai Giải Dương: “Cậu đang nói cái gì vậy? Không hổ là xuất thân chính quy, biểu cảm và cảm xúc của cậu vừa phải. Nếu không phải cậu còn quá nhỏ không phù hợp với hình tượng một nhạc sĩ, tôi gần như nghĩ rằng Vân Già đã chạy ra khỏi kịch bản. “

Từ Hành đột nhiên nhìn Mộc Chu Dịch cau mày: “Phản ứng vừa nãy sao thế?, Tự nhiên hét lên. Đừng có ở trong trạng thái này khi đang quay phim, nghỉ ngơi thêm năm phút nữa, năm phút nữa bắt đầu quay! “

Mọi người quay lại vào vị trí, rất nhiều người đang lén nhìn Giải Dương và Tiết Hiền cũng nhìn Giải Dương. Anh ta siết chặt kịch bản, đầu ngón tay lạnh ngắt.

Nếu như nhạc phim vừa rồi là của Giải Dương cao nhất … thì anh ta tuyệt đối không thể so sánh được.

Sau năm phút, việc quay phim lại tiếp tục.

Từ Hành vì theo đuổi cảm giác chân thật, dứt khoát thay thế Thẩm Ngạn và yêu cầu Giải Dương chơi đàn trong bối cảnh cho vở kịch của Mộc Chu Dịch theo vị trí của kịch bản, chuẩn bị đánh bóng một số cảnh quay quan trọng của Diệp Băng.

Mộc Chu Dịch đứng giữa phim trường, nhìn Giải Dương khuất trong cảnh bóng ma của phim trường, hít thở sâu và cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.

Giải Dương sắp đặt cây violin

“Cắt! Tức giận đâu rồi! Đang sợ cái gì hả!”

“Cắt! Như này mà là tức giận à? Tròng mắt kia đều bị sợ hãi lấp kín rồi kìa.”

“Dừng! Dặm phấn cho cô ấy đi, sắc mặt sao có thể tái nhợt như vậy!”

...

“Ok! Được rồi! Mộc Chu Dịch xuống nghỉ ngơi đi, tí nữa tìm thầy Vương Hùng học lại diễn xuất.”

Không khí trên phim trường thật kinh khủng, mọi người nhìn Mộc Chu với vẻ nghi ngờ và sự không hài lòng-rõ ràng là một diễn viên có chuyên môn, sao tự dưng lại trở nên tồi tệ như vậy?

Mộc Chu Dịch nắm chặt tay xin lỗi mọi người lần nữa, sau đó quay người vội vàng rời phim trường cùng trợ lý.

Giải Dương đặt cây violin xuống, bước ra ngoài phim trường.

“Giải Dương.”

Giải Dương dừng lại, nhìn Thẩm Ngạn đi tới.

“Nói chuyện chứ?”

Giải Dương nhướng mày gật đầu: “Ok.”

Hai người đi đến Từ Hành bảo tạm rời phim trường để truyền đạt cảm xúc của các nhân vật với nhau rồi vào phòng thay đồ của Thẩm Ngạn.

Thẩm Ngạn để cho trợ lý ở cửa, Giải Dương ngồi ở trên ghế sô pha ngắn, tự kéo cho chính mình một cái ghế đẩu ngồi đối diện Giải Dương, cẩn thận nhìn rồi nói: “Thất lễ hỏi một chút, Cậu với Mộc Chu Dịch quen nhau à?”

Quả nhiên là hỏi cái này.

Giải Dương tránh không trả lời, nói rằng:”Tiền bối tự dưng hỏi cái này làm gì? À, bởi vì mấy lời hôm qua tôi nói phải không? Xin lỗi nhé, hôm qua do tôi say quá nói cũng có phần không đúng, Tiền bối không cần để ý đâu.”

Thẩm Ngạn thấy Giải Dương không trả lời suy nghĩ một chút rồi thẳng thắn nói về kế hoạch giúp Mộc Chu Dịch ký Hoàn Vũ, sau đó giải thích: “Tôi không muốn hỏi về chuyện riêng tư, chỉ muốn nhận được đánh giá khách quan về Mộc Chu Dịch từ người khác thôi. Bản thân tôi hiểu về Mộc Chu Dịch dường như còn quá một phía.”

“Hoá ra là tiền bối muốn tìm hiểu trước khi ký hợp đồng, vậy tôi đề nghị anh tìm một đoàn đội chuyên nghiệp đi Hoàng Thiên xem xét giá trị thương mại của Tiền bối Mộc.”

Dầu muối không ăn*.

Thẩm Ngạn nhìn Giải Dương bình tĩnh chu toàn không giống thiếu niên trẻ tuổi hai mươi, thay đổi phương hướng hỏi: “Nếu là cậu thì cậu có ký Mộc Chu Dịch vào Cừu Hành không?”

Giải Dương như đinh đóng cột: “Sẽ không.”

“Tại sao?”

Giải Dương nhìn Thẩm Ngạn không nói gì.

Thẩm Ngạn thực sự hiểu ý của Giải Dương, hơi buồn cười và có chút bất lực, anh ta nói: “Nếu Dương Hành cần, Hoàn Vũ có thể trở thành đồng đội bất cứ lúc nào.”

Biết điều đấy.

Giải Dương hài lòng, không úp úp mở mở nữa: “Tôi sẽ không ký với Mộc Chu Dịch vì biết Mộc Chu Dịch năng lực lúc cao lúc thấp, khả năng đoạt tài nguyên rất mạnh thu hút người khác tốt nhưng cũng là người rất phiền phức, một người như vậy vào công ty sẽ không có lợi đến sự phát triển của những người nghệ sĩ khác cùng công ty. Hơn nữa cô ta rất có thể trở thành bạn gái của người thân tôi, tôi phải tránh bị nghi ngờ.”

Thẩm Ngạn cau mày nghe sau đó hỏi:”Đoạt tài nguyên rất mạnh là sao?”

Giải Dương không trả lời chính diện, chỉ ám chỉ: “Tiền bối Thẩm à, anh đã biết có bao nhiêu nữ diễn viên dưới quyền của Hoàng Thiên có kỹ năng diễn xuất cao hơn và địa vị vững chắc hơn tiền bối Mộc không? “Điên Cuồng Âm Nhạc Gia” là một cơ hội thử vai tốt như vậy, anh nghĩ tại sao nó lại rơi trên đầu của tiền bối Mộc?”

Thẩm Ngạn như bị người khác đột nhiên nhở tới điểm mù của mình, sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày thật sâu.



Mộc Chu Dịch cuối cùng đã trở lại sau khi đã nghỉ trưa. Cô mua trái cây và đồ uống cho mọi người và một lần nữa xin lỗi mọi người vì tình trạng không tốt của cô vào buổi sáng.

Mọi người há hốc mồm, đều khoan dung nói rằng không sao, còn an ủi Mộc Chu Dịch rằng sau một thời gian nghỉ ngơi không tìm lại cảm giác là chuyện bình thường.

Giải Dương cảm thấy Mộc Chu Dịch sau khi trở lại lần này có chút không đúng, thả lỏng quá mức, nhận ra điều gì đó liền lấy điện thoại di động ra lên Weibo.

Chẳng bao lâu, cậu đã tìm thấy thứ mình muốn trên top hot search.

#Mộc Chu Dịch quyên góp để xây dựng trường tiểu học hy vọng #.

Cậu liếc mắt nhìn Mộc Chu Dịch đang bị đám người vây quanh cách đó không xa, cúi đầu bấm chủ đề này.

Một bài Weibo phúc lợi công cộng được đăng tải bởi câu lạc bộ ủng hộ chính thức của Mộc Chu Dịch xuất hiện cách đây không lâu. Nội dung Weibo cho thấy một giờ trước, Mộc Chu Dịch đã quyên góp cho ba trường Tiểu học Hy vọng thông qua một quỹ từ thiện.

Làm phúc lợi công cộng là cách nhanh nhất để có được ấn tượng tốt, bình luận trên Weibo này đã tăng vọt có nhiều người ở khen Mộc Chu Dịch người đẹp tâm lại thiện, có cả người qua đường còn ở bình luận tỏ vẻ kích động.

Chắc chắn rồi, tìm cách để nhận được giá trị yêu thích.

Giải Dương đặt điện thoại xuống, lại nhìn về phía Mộc Chu Dịch, thấy cô đang đi về phía Từ Hành và Thẩm Ngạn, tay bưng hai ly đồ uống, cậu không nhịn được đưa tay cầm lấy quả táo mà Long Thụ Vưu vừa lấy vào, Dùng sức cắn mạnh một miếng.

Long Thụ Vưu nhìn về phía Giải Dương.

“Quả táo này có thuốc.” Giải Dương lấy hộp cơm do đoàn làm phim gửi, đặt vào tay Long Thụ Vưu, vỗ vai anh “ăn cơm ngon đi, đừng ăn đồ bị phun thuốc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.