Nhắc đến người bố đã qua đời nhiều năm của mình, biểu cảm của anh cuối cùng cũng thay đổi. Mặt anh khó chịu vừa định muốn nói thì có một giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa ra vào.
“Để lại con cái làm gì? tự nhiên có một đứa nhỏ dễ lợi dụng, để sau mấy người cướp Vinh Đỉnh dễ hơn sao?”
Giải Dương vừa nói câu này xong bầu không khí xung quanh như đông cứng lại.
Vẻ mặt của ông già kia cứng ngắc, mặt đen sì nhìn Giải Dương. Thanh niên trẻ đang nghịch điện thoại cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống rồi nhìn lên.
Giải Dương đóng mạnh cửa, cởi khăn quàng cổ và găng tay rồi đi vào phòng khách, ngồi thẳng xuống tay vịn ghế sofa của Cừu Hành, đưa khăn quàng và găng tay cho anh cầm, lấy tách trà trong tay anh một hơi uống hết. Nhìn hai người ở phía đối diện cười lịch sự một cái nhưng lại nói với Cừu Hành: “Cừu Hành này, không phải ngày thường anh rất ư là xấu tính sao? Ấy mà nay có người đến tận cửa mong anh chết thì tính tình anh lại như phật tổ vậy.”
Cừu Hành nhìn thẳng vào cậu một lúc bỗng anh bật cười, cầm lấy tách trà trong tay cậu bảo: “Trà lạnh rồi uống làm gì” Nói xong gọi dì bảo mẫu pha cho cậu một ly sữa nóng.
Thật sự không thèm để ý đến hai người ở phía đối diện luôn.
“Hành, đây là ai? Không định giới thiệu với cậu sao?”
Cừu Hành nhìn ông cậu ở đối diện, xoa nhẹ tách trà giới thiệu: “Đây là Giải Dương, bạn đời mẹ chọn cho cháu. Giải Dương, đây là cậu của tôi Lưu Giang và em họ Lưu Thế Hiên.”
Mới giới thiệu được có nửa mà biểu cảm của Lưu Giang đã thay đổi, cau mày nhìn Giải Dương nói: “Mẹ cháu thật vô lý, sao lại chọn người này cho cháu……”
“Sao lại?” Giải Dương nhướng mày, nhận ánh nhìn của Lưu Giang.
“Tôi làm sao? tôi luôn muốn anh ấy sống, còn hơn so với bác Lưu đây luôn luôn ngóng trông cháu trai chết. Đừng bày trò nữa, Cừu Hành không chết, Vinh Đỉnh bây giờ là của anh ấy và sau này cũng vậy. Chờ già rồi anh ấy chết thì tôi sẽ mang đi quên góp cho xã hội hết, những người khác một góc cũng đừng mong chiếm được.”
Lưu Giang càng nghe mặt càng khó chịu không chịu được vỗ vỗ ghế sofa, tức giận nhìn chăm chăm Cừu Hành: “Hành! Sao cháu có thể dung túng cho một đứa không đứng đắn như vậy cãi lại lời ta? Nghe lời nó nói xem, cháu——”
“Cậu” Cừu Hành ngắt lời Lưu Giang.
“Đừng ở nhà cháu mắng người của cháu nữa, cậu cũng thấy hôn sự của cháu mẹ cháu lo rồi, cho lên không phiền cậu phải lo lắng cho cháu. Bản thân cháu cũng không muốn thuê người mang thai hộ, cả đời này cũng không muốn có con, giờ muộn rồi cậu nên về thôi.”
Nói đến đây không khác gì cào vào mặt nhau.
Biểu cảm của Lưu Giang nhăn nhó, đứng dậy bảo: “Thật là mất hết tính người, người ngoài sao có thể đối xử chân thành với cháu? Đừng tin lời bọn tiểu nhân nói, chúng nó chỉ vì lợi ích của bạn thân thôi, cháu tự mình suy nghĩ kĩ đi!
Thế Hiên đi về!”
( người không có nhân cách cao thượng và lý tưởng lớn, không chiếu cố đến lợi ích của người khác,chỉ người gieo rắc thị phi, hoặc người bí mật mưu hại người khác, tương phản với quý nhân.)
Lưu Thế Hiên nghe thấy vội vàng đứng dậy đỡ Lưu Giang, còn lén lút nhìn Giải Dương từ trên xuống dưới.
Phòng khách yên tĩnh trở lại, dì bảo mẫu bưng sữa lên.
Giải Dương cầm cốc sữa, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Cừu Hành.
Cừu Hành đặt tách trà xuống, gấp chiếc khăn quàng cổ và găng tay trên chân rồi đặt nó sang một bên và hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng hiếm có: “Không phải em bảo mai mới về sao?”
“Muốn về sớm cho anh bất ngờ ạ” Cậu uống một hớp sữa bò ngẩng đầu nhìn chùm pha lê xinh đẹp trên trần.
“Nhưng không ngờ anh lại tạo bất ngờ cho em trước, mấy nay em đi công tác trong nhà đến giờ này cũng không cúp điện?”
“….. … ” Cừu Hành giải thích “Hôm nay khác, có người nhà đến.”
“Vẫn còn coi loại người như thế là người nhà?” Giải Dương nhướng mày. “Có phải chỉ cần chung huyết thống với anh là anh sẽ nhường nhịn người ta vô điều kiện?”
Anh ngiêng người nhìn về phía Giải Dương trả lời: “Em giận à?”
“Đoán xem?”
” … “
Cừu Hành đứng dậy và đi đến chỗ Giải Dương, ngồi xuống.
Khoảng cách giữa hai người như bị thu hẹp lại, gần như chân chạm chân.
Giải Dương nghiêng đầu nhìn anh.
“Không phải cùng huyết thống là sẽ nhường nhịn vô điều kiện. Thời gian nhường nhịn của tôi với nhà họ Lưu phụ thuộc vào việc mẹ tôi có thể ở bên tôi được bao lâu.”
Giải Dương uống một hớp sữa rồi cúi người đặt cốc lên bàn, nắm tay Cừu Hành.
Ngón tay Cừu Hành cứng đờ, nhưng anh không dứt ra. Chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm ấy nhìn cậu.
Giải Dương nhanh chóng rút tay về nói: “Anh vừa giới thiệu em với Lưu Giang, nhưng giấy không gói được lửa, những người để ý anh chẳng mấy cũng biết được sự tồn tại của em. Sau đó khi anh chết rồi, những kẻ ham muốn Vinh Đỉnh sẽ hợp tác lại ngũ mã phân thây em rồi dồn em vào chỗ chết.”
(ông bà ta có câu “Giấy không gói được lửa”. Đã là sự thật thì có ngày cũng bị phanh phui)
(Ngũ mã phân thây là một hình phạt tử hình thời phong kiến. Đây là hình phạt mà tứ chi, cổ của phạm nhân bị cột vào bốn sợi dây nối vào 5 con ngựa. Trên ngựa có thể có nài ngựa hoặc không)
Anh lập tức ngồi thẳng lưng trầm giọng trả lời: “Đừng nói linh tinh!”
“Linh tinh là linh tinh thế nào” cậu vỗ vào cánh tay anh an ủi.
“Cho dù không có những người như thế, sau khi anh đi, mình Giải Tu cũng khiến em đau đầu rồi. Cừu Hành, anh muốn em chôn cùng anh à?” Nói xong cậu đứng dậy đi thẳng lên lầu.
…..……
Đang bực mà đi ngủ thể nào cũng ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ, Giải Dương từ cơn ác mộng bừng tỉnh, mắt nhìn thẳng lên trần nhà rồi lập tức quay người đi xuống tầng, chạy tới cửa phòng Cừu Hành, mở cửa.
Trong ánh sáng mờ ảo, Cừu Hành quay lưng ra phía cửa, đang ngủ trên giường lớn hơi thở của anh vẫn đều đặn.
Giải Dương đột ngột dừng lại, đứng đó chằn chọc một lúc lâu sau đó đi tới mép giường ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt dịu dàng hơn rất nhiều của anh khi đang chìm vào giấc ngủ.
Ở những ngày tháng tận thế đó, cậu từng đồng hành với một bác sĩ tâm lý trong một khoảng thời gian.
Bác sĩ tâm lý ấy có nói: Sau khi trải một qua một chuyện nguy hiểm đột ngột, người ta dễ dàng ám ảnh lòng tốt của một người nào đấy đối xử tốt với mình đầu tiên.
Người đối xử tốt với mình đầu tiên.
Cậu nghĩ đến bé gái cho cậu một viên kẹo ngay hôm đầu cậu vừa xuyên đến đây, mỉm cười.
Không, cậu không ám ảnh lòng tốt của người đầu tiên.
Cậu đưa tay về phía Cừu Hành, vuốt nhẹ vào giữa lông mày anh.
Thứ mà cậu bị ám ảnh là hũ đường lớn này cơ.
“Làm một người mới chán thật đấy” Cậu dùng đầu ngón tay xoa xoa lông mày của anh giống như đang chạm vào một món đồ chơi yêu quý.”
“Tuy rằng em có thể dựa vào chính mình nhưng cảm giác dựa vào người khác như này thật tốt. Cố sống lâu nhé anh…”
Lúc sau có tiếng đóng cửa, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Tay của Cừu Hành trong chăn bông từ từ buông lỏng, rất lâu sau đó anh mới trở mình.
…
Giải Dương ăn sáng xong rồi mới đến công ty, trước khi đi còn mang theo hai vali quần áo.
Từ Thành đã sớm đưa đội stylist và đội chụp ảnh chờ ở Dương Hành. Ngay khi Giải Dương đến, hắn ta nhanh chóng đẩy cậu ngồi vào bàn trang điểm, cầm lịch trình nói: “Tôi đã trao đổi với Từ đạo diễn một chút rồi, Từ đạo diễn rất hài lòng với bản thảo nhạc đệm của cậu gửi. Ngoài ra, thầy Từ với đạo diễn Từ muốn cùng cậu sáng tác nhạc phim, tôi cũng đồng ý thay cậu rồi.”
“Ngoài việc này, tôi cũng giúp cậu nhận chụp một bìa tạp chí. Cuối năm rồi các buổi lễ lớn đang lục đục chuẩn bị, rất nhiều thiệp mời gửi đến cậu. Trang phục cậu tự chuẩn bị nhé? Hay là tôi giúp cậu liền hệ bên nhãn hiệu để mượn đồ nhỉ?”
Cậu nhớ tới trong tủ vẫn còn hai bộ, trả lời: “Không cần đâu, Cừu……. Người nhà tôi tặng cho tôi rất nhiều quần áo.”
Tần Thành nhìn những người quanh hắn đang bận rộn, biết ý không nhắc tên Cừu Hành, đáp: “Vậy khi nào về nhà nhớ chụp bộ đó cho tôi xem nhé? Để stylist còn biết tạo hình theo, còn cả đồng hồ, khuy măng sét, kẹp cà vạt, cài áo……”
“Nhà tôi có hết rồi.”
Tần Thành dứt khoát gạch bỏ mọi sắp xếp liên quan đến trang phục, cầm kịch trình lên rồi nói tiếp: “Tài Nguyên của cậu cho đến nay không được xịn lắm, tôi từ chối tất cả rồi. “IUD” thì ba tháng nữa mới phát hành, trong ba tháng này tôi nghĩ cậu lên phát hành một bài hát mới, dùng tác phẩm để giữ độ nổi tiếng. Còn Album…..”
Cái Album thì chờ Long Thụ Vưu sáng tác nốt nhạc bên đạo diễn Từ đã, vì tôi có hứa với anh ta là cho sáng tác Album này cùng tôi.”
Tần Thành không nói gì.
“Thấy như thế nào?”
“Nâng đỡ cậu bớt lo hơn thật” Tần Thành thở dài rồi đặt lịch trình xuống nói: “Có một tin tốt, đạo diễn Chu Hoài Nhân tối qua có gọi cho tôi bảo mời cậu đi thử vai cho bộ phim mới của ổng. Thể loại dân quốc, vai diễn cậu thử là vai nam thứ, một cậu công tử giàu có đang theo học âm nhạc.”
Chu Hoài Nhân, Mộc Chu Dịch diễn phim “Hoài An Tháng Sáu” của ổng, giành được rất nhiều giải thưởng, ở trong nhà toàn đầu tư phim truyền hình điện ảnh. Ở mảng này có quan hệ rất rộng rãi.
Cái Dương Hành thiếu nhất bây giờ chính là mối quan hệ với những người có “nhân mạch” tốt.
(Người có “nhân mạch” tốt tức là có mối quan hệ với mọi người tốt, quen biết rộng, được lòng người. Triệu Vy là 1 dạng như vậy, chị này quen biết thương nhân Vương Kiến Lâm, hay Mã Vân nhưng lại quen cả nghệ sĩ như Hàn Hồng, Thành Long, quan hệ đều tốt, Đấy gọi là “nhân mạch” tốt.) Chinese NetizenBuzz Vtrans.
Giải Dương trả lời: “Mà này, tốt hơn hết anh cứ chuẩn bị tinh thần tôi bị trượt trong buổi thử vai đi, kỹ năng diễn xuất của tôi không tốt lắm đâu. Lần này chủ yếu là muốn gặp đạo diễn Chu Hoài Nhân thôi.”
Nhân tiện cậu phải “giải độc” cho đạo diễn Chu mới được, trong truyện Chu Hoài Nhân giúp Mộc Chu Dịch không ít đâu.
Tần Thành chân thành hỏi: “Diễn xuất của cậu kém đến mức nào?”
“Kém đến mức toàn tích CD đó, giáo viên còn từng thắc mắc sao tôi lại vô được học viện điện ảnh nữa cơ.”
Tần Thành không chịu buông tha hỏi: “Có cần thuê giáo viên dậy thêm không?”. truyện xuyên nhanh
Giải Dương xua tay: “Không được đâu, trước tiên phải phát hành album mới đã.”
Tần Thành tiếc nuối, lòng đau như cắt mà gạch bỏ lịch thử vai nói: “Vậy trước thì cứ đưa tài khoản Weibo của cậu đây, về sau tôi dùng tài khoản cậu để giúp cậu đăng ảnh, phải chiều fans chút chứ nhỉ? Không muốn fans tiêu tiền à?”
Giải Dương đuối lý, thành thật đưa tài khoản.
“Ngoài ra, tôi cũng cân nhắc thử cho cậu đi show. Trừ show “Ai là ca sĩ” thì cậu vẫn chưa thử đi show khác, tôi……”
Tần Thành đang muốn phê bình Hồ Tiêu nhưng đành phải nuốt xuống, quay đầu nói: “Tôi biết trước đây cậu không muốn nhận hợp đồng, nhưng như thế là không được nha! Cậu là con át chủ của Dương Hành, debut tốt như thế mà lại im ỉm đến bây giờ. Để cả Tiết Hiền dẫm lên người dựt mất tài nguyên, nếu cứ như này bọn nó thi nhau dẫm lên người cậu mất.”
Giải Dương biết cho lên không cãi lại lời người đại diện mới này của mình.
…
5 giờ trưa hôm đó, Weibo của Giải Dương vốn váng tanh gần hai tháng, đột nhiên cập nhật bài viết. Đăng một lúc tận chính bức ảnh, ba bộ quần áo khác nhau, một bộ đời thường, trang trọng, trẻ trung, bộ nào cũng trông đẹp trai chết đi được.
Fans của Giải Dương nhịn đói mấy tháng nhất thời bất ngờ, sau đó lập tức như nổ thành pháo hoa.
Ôi chúa ơi! Đã gần hai tháng rồi đó! Thần tượng của họ trốn tận hai tháng cuối cùng cũng ra ngoài kiếm sống rồi! Ăn tết thôi các chị em!!!!!!
_________________
Cảm giác câu nói của Dương khiến cho mình nhớ đến lời tâm sự nho nhỏ của Gun nói với chú Off của em ấy.
“Babi đừng chết nhé.”
“Nếu anh chết em không biết phải làm sao nữa.”
Khi edit đến câu này của Dương, chắc do não mình có vấn đề ngay lập tức nhớ đến câu nói này của Gun.
Còn đối với Dương thì bạn ấy không phải người biết nói ngon nói ngọt để thể hiện tình cảm của mình, từ trước đến nay (kiếp trước) của bạn ấy đều một mình tự đối mặt, đến nay bạn ấy gặp được Cừu Hành (người đối xử tốt duy nhất tốt với bạn) tình cảm của bạn ấy rất sâu hy vọng sau này mọi người có thể cảm nhận được.
Còn về giọng văn của tác giả không được “tới bến” cho lắm, giọng văn rất đơn giản, cho lên mình sẽ đơn giản theo, không thêm những câu hoa mĩ làm mất đi giọng văn tác giả. Nếu mọi người cảm thấy có những câu đọc không thuận mồm thì các cậu cứ nói với mình.