Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 65: Trùng hợp chết tiệt



“Ngoi thì ngoi, chỉ cần không quấy rối gia đình tôi thì tôi cũng éo care cổ.”

Ngày hôm sau, lúc cậu xuống nhà ăn bữa sáng thì bất ngờ phát hiện ra Cừu Hành vẫn chưa dậy nữa.

Dì bảo mẫu vui vẻ bảo: Ông chủ mấy năm nay ăn ngủ không ngon, thỉnh thoảng đau đầu lên nửa đêm không ngủ ngon giấc. Bây giờ có thể ngủ nướng là chuyện tốt rồi, ngủ nhiều mới có thể sống lâu.”

Giải Dương nghe xong thì nhìn qua tầng hai, đi thẳng lên và nhẹ nhàng mở cửa phòng anh.

Nắng chiếu ban mai xuyên qua rèm cửa chiếu vào chiếc giường, mang đến cho người ngủ trong đó một vệt nắng ấm áp.

Giải Dương nhẹ nhàng bước tới, nhìn Cừu Hành một lúc rồi cúi người đưa ngón tay chạm vào lông mày Cừu Hành. Dồn hết dị năng tích lũy đêm qua vào rồi xoay người rời đi.    

Cửa đóng lại, người trên giường bắt đầu động đậy trở mình.

“Lén lút …” Như một con chuột nhỏ.

Cừu Hành dùng chăn bông mạnh mẽ xoa xoa cái trán, vừa mới tỉnh ngủ được vài giây giờ đây đột nhiên lại buồn ngủ trở lại, cơ thể từ từ thả lỏng rồi chìm vào giấc ngủ sâu.



Trên đường đến công ty Giải Dương lướt Weibo.

Video hôm qua nổi lên hot search, hai cái #Giải Dương phẫu thuật thẩm mỹ với #Giải Dương mặc đồ nhái, được thay bằng #Giải Dương custom#.

Dưới bình luận của video phỏng vấn, một số cư dân mạng soi ra một chữ “y” nhỏ nguệch ngoạc ở góc của cuốn sách thiết kế, kích động bình luận. Sau đó có người phát hiện ra trong số vài bản phác thảo thiết kế nằm rải rác ở góc bàn, hai trong số đó cũng có chữ “y” ở góc. Chiếc áo khoác trong bản thiết kế đó cũng chỉ thấy được một nửa nhưng chữ “y” đó giống y sì cái áo hôm nọ Giải Dương mặc đi dự một sự kiện.

Các chị em ăn dưa sợ đờ người ra!    

Fans Giải Dương cũng sợ đờ người ra!    

Mới hôm qua mấy đứa nào đó còn thề thốt bộ quần áo Giải Dương chắc chắn là đồ nhái, tại nhiều bộ quần áo Giải Dương trước đây không phải hàng hiệu, một số người hay mặc hàng hiệu cũng bất ngờ!

Nhiều tài khoản influences đã xoá bài viết hôm qua.

Weibo im ắng đến lạ.

Sau đó có một blogger thời trang nào đó đã yếu ớt thay lời mọi người nói.

Thỏ thời trang dễ thương: Tôi nhớ là … Một người chị nhìn đồ Giải Dương đã từng mặc từ khi ra mắt tới nay, thấy rất nhiều bộ trên người Giải Dương không thể tìm thấy nhãn hiệu vì vậy những bộ quần áo đó, bao gồm nhiều bộ quần áo thông thường, không phải tất cả đều là hàng thiết kế riêng chứ? Tìm nhà thiết kế giỏi nhất của thương hiệu H để thiết kế riêng?

Sau đó có một cư dân mạng trả lời bình luận một cách yếu ớt: Đây có lẽ là thế giới của người giàu mà, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy đứa nào nói Giải Dương mặc hàng nhái ngu lắm ấy! Giải Dương có phải chỉ là mỗi nghệ sĩ đâu, người ta còn là chủ tịch của công ty giải trí nữa đấy, chủ tịch mà mặc hàng nhái à……..

……

Trang điểm các kiểu xong, Giải Dương ngồi xe đi đến địa điểm tổ chức tiệc tối của câu lạc bộ V.

Câu lạc bộ V là một trong những tạp chí thời trang nổi tiếng ở Trung Quốc, trong nhiều thập kỷ qua mỗi năm đều sẽ tổ chức tiệc thời trang vào mỗi cuối năm đều mời các nghệ sĩ nổi tiếng và có tiếng tăm tốt đến.

Không có gì vui bằng trong bữa tiệc này mọi người cùng nhau tụ tập ăn uống, đi lại trên thảm đỏ và “mưu sát” bộ nhớ máy ảnh của các phóng viên. Nhưng ý nghĩa của bữa tiệc này mới là cái thu hút tất cả các nghệ sĩ trong giới giải trí.    

Câu lạc bộ V có một quy tắc rằng: tất cả các nghệ sĩ nhận được thư mời tham gia bữa tiệc cuối năm của câu lạc bộ V, trong năm tới đều có khả năng được lên bìa tạp chí còn nhận tài nguyên thời trang do câu lạc bộ V cung cấp. 

Đáng nhẽ đối với một người mới như cậu không thể nhận được thư mời từ câu lạc bộ V. Một là vì cậu mới debut được nửa năm, không có nhiều tác phẩm solo, tuy rằng độ nổi tiếng cao nhưng địa vị của cậu vẫn chưa đủ. Điều thứ hai là vì câu lạc bộ V thích mời diễn viên hơn, ca sĩ thì phải là ca sĩ hàng đầu mới được mời.

Tuy rằng sự thật tàn nhẫn nhưng xét về tài nguyên thời trang thì đúng là diễn viên có địa vị cao hơn ca sĩ.  

Nhưng Tần Thành có một số “chiêu”, liều mạng lấy được thư mời cho cậu nhưng với điều kiện cậu phải biểu diễn trong bữa tiệc này.

“Không khí buổi tiệc rất thoải mái, ngoại trừ những tiết mục nhất định thì có một số nghệ sĩ ảnh đế, ảnh hậu chủ động lên hát tặng mọi người một bài, tranh cãi xem ai lên trước gì gì đó. Tôi sắp xếp cho cậu biểu diễn đầu tiên đấy, chơi độc tấu violin, bài hát “IUD” rất có phong cách mà cậu cũng có thể quảng bá bản thân nữa. Đừng có áp lực cũng đừng nghĩ mình biểu diễn cho người ta là địa vị mình thấp hơn. Đây là một cơ hội tốt để thể hiện bản thân, không cần lo lắng về tài nguyên năm sau nữa, hiểu không?”

Cậu gật đầu ý bảo đã hiểu.

Xe chậm rãi dừng ở lối vào của địa điểm tổ chức tiệc tối. Tần Thành nhìn đám phóng viên tụ tập ở cửa, không nói nhiều giơ tay giúp Giải Dương chỉnh lại nơ cổ nói: “Ok lắm, đi đi, lạnh cũng không cho co vai, vào trong nhà sẽ ấm lắm tôi đợi cậu ở bên trong.” 

Giải Dương chỉnh lại cổ tay áo rồi đẩy cửa bước ra khỏi xe.

Đám phóng viên ở trước cửa ngay lập tức hướng máy ảnh qua, đèn flash như phim. Mắt cậu không chớp vừa định vào bên trong thì phát hiện có xe lái qua chỗ cậu, còn chặn đường.

Giải Dương dừng lại và nhìn sang.

Chiếc xe sang trọng màu đen thon dài lấp dưới ánh đèn nhấp nháy, lung linh ánh hào quang quyến rũ, tài xế ghế trước bước xuống mở cửa ghế sau, một người đàn ông mặc bộ đỏ sậm bước xuống, gã đứng thẳng mỉm cười vẫy tay.

“Á Á! Phương Phương!! Phương Thành Nam! Nhìn đây nè!”

Một đán chị em gái tụ tập phía sau phóng viên đột nhiên la hét và vẫy tay điên cuồng với người đàn ông đó.

Giải Dương: “….” Trùng hợp chết tiệt.

Phương Thừa Nam như thấy Giải Dương lúng túng dừng lại nhìn cậu sau đó vội vàng bảo tài xế lái xe rời đi, chủ động đi đến chỗ Giải Dương nói: “Xin lỗi, tại xe đậu bên lề nên tôi không để ý, hay là chúng ta cùng nhau đi vào nhé?”

Phương Thừa Nam rất nổi tiếng và dù gì cũng là đàn anh, còn chủ động cọ nhiệt với hậu bối, một câu xin lỗi là rất đủ rồi nếu cậu còn từ chối nữa lại thành không biết tốt xấu.

Giải Dương mỉm cười làm bộ vẻ vui nói: “Cảm ơn tiền bối, tiền bối đi trước.”

Phương Thừa Nam cười kiểu nhẹ nhàng, cộng thêm dáng vẻ đẹp trai như thế trông lại càng quyến rũ. Gã ta cũng là động tác mời, rồi cùng Giải Dương bước vào thỉnh thoảng lại vẫy tay với ống kính của phóng viên. Gã rất nổi tiếng, nhiều người hâm mộ của gã tập trung xung quanh lối vào, hò hết tên gã liên tục.

Lối vào hoàn toàn trở thành sân nhà của Phương Thừa Nam, hầu hết các phóng viên đều chĩa máy ảnh về gã – người nổi tiếng hơn.

Giải Dương đi bên cạnh cũng không cướp ánh đèn sân khấu thậm trí còn phải khép nép không lại bị giới truyền thông chỉ trích là thiếu hiểu biết.

Ngay khi bước vào cưả, Phương Thừa Nam lịch sự gật đầu với Giải Dương rời đi cùng với người đại diện.

Giải Dương cũng nhanh chóng tìm Tần Thành.

Tần Thành: “Gã cố ý, không muốn đêm nay cậu quá toả sáng.”

Giải Dương: “Không sao, tí nữa trong tiếc tối gã không dám gây sự đâu.”    

Nhưng mà Phương Thừa Nam lại gây sự.

Khi buổi tiệc bắt đầu chuẩn bị đến phần văn nghệ hát hò, saff của câu lạc bộ V bất ngờ phát hiện màn biểu diễn của cậu bất ngờ bị đẩy vì hai ảnh hậu lão làng nào đó sống dở chết dở muốn đưa Phương Thừa Nam lên biểu diễn một ca khúc cũ. 

Sau khi Tần Thành bảo saff đi, ánh mắt ngay lập tức chìm xuống nói: “Gã sợ cậu toả sáng đến mức nào vậy? tuy rằng cậu đẹp trai, giàu có, có năng lực…..dẹp đi, gã sợ là phải, nếu cậu vào trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình thì gã ta không biết mình sẽ có bao nhiêu cơ hội.”    

Tuy tiết mục bị đẩy nhưng cậu vẫn khá vui vẻ, nghe Tần Thành nói xong thì bật cười, thoải mái vỗ vỗ vai hắn rồi lấy điện thoại trong túi ra bên ngoài gọi điện.   

Người bên kia nhanh chóng nghe máy, Giải Dương hỏi: “Này, tối nay anh có lên biểu diễn không? …… Không á? Vậy thì tí nữa cùng lên sân khấu đi.” 

Tần Thành lập tức nhìn Giải Dương.

Sau khi cậu cúp điện thoại, nói với Tần Thành

“Gã có người nâng đỡ, tôi cũng có. Mặc dù Quý Trạch Huy hơi ngu nhưng địa vị trong giới âm nhạc lại không tệ.” 

“Ầy…. thật là” Tần Thành cười toe toét “Chả trách Hồ Tiêu gặp chuyện mà cứ chạy tìm cậu, cậu thật sự là cái bảo tàng.”

Hơn mười phút sau, Quý Trạch Huy qua khu C tìm Giải Dương, cười cười: “Tôi đang ngồi kể lại chuyện cũ với người bạn cũ của tôi.”

“Ấy, sao anh không kêu bạn cũ anh qua hát cùng, ba ta cùng hát bài ca bạn cũ cùng nhau?”

“…”

Quý Trạch Huy chịu thua, ngồi xuống bên cạnh cậu nhỏ giọng nói: “Cậu lại có quan hệ với ai thế? Mấy người ngồi trước mặt tôi toàn nói xấu cậu thôi.”

“Nói xấu gì?”

“Thì kêu cậu được bao dưỡng đó, không biết đứa nào đồn, nhưng nhiều người nói lắm.” 

Quý Trạch Huy cầm quả quýt trên bàn bóc ra.

“Hôm nay Mộc Chu Dịch cũng đến, có scandal như thế đáng nhẽ không được mời nhưng tự nhiên Hà Như Dân đưa vé còn thừa bên Hoàng Thiên đưa cho cổ, mà Lục Trí cũng quay lại làm việc cho cổ với tư cách đại diện. Muốn tiếp tục quay ( âm nhạc gia điên cuồng) chắc cổ lại muốn ngoi lên?”

Trên người Hà Như Dân vẫn còn bàn tay vàng của Mộc Chu Dịch, Mộc Chu Dịch ngoi lên là chuyện bình thường.

Giải Dương nói: “Ngoi thì ngoi, chỉ cần không quấy rối gia đình tôi thì tôi cũng éo care cổ.”

“Vậy, vậy cậu có bị…….”

Giải Dương lườm: “Muốn nói gì?”

“………không có gì ạ, cậu như này ai mà dám bao dưỡng” Quý Trạch Huy kết thúc câu chuyện này, lại quay qua thảo luận biểu diễn.



Hai mươi phút sau, biểu diễn cuối cùng cũng đến, các nghệ sĩ ngồi lại chỗ của mình và nhìn về phía sân khấu ở trung tâm.

Đích thân giám đốc công ty V đứng ra sân khấu làm Mc, sau màn tâng bốc hài hước, vị giám đốc vỗ tay chào mừng, hai cô ảnh hậu cùng nhau mỉm cười bước lên sân khấu. Phương Thành Nam bước đến chỗ dương cầm lớn màu trắng, ngồi xuống và mở nắp đàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.