Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 73: Để tôi tặng anh một câu ‘đồ Súc sinh’ …..



Vừa đến viện dưỡng lão thì tâm trạng đang tốt của Cừu Hành tụt hẳn.

Xe vừa với vào thì có một cái xe dừng bên kia đột nhiên nháy đèn, sau đó Phong Thanh Lâm đã lâu không thấy mặt bước ra khỏi xe.

Giải Dương quay đầu nhìn Cừu Hành.

Niềm vui trên mặt anh tan sạch, anh nói: “Dừng xe.”

Chu Miểu tấp xe vào lề rồi dừng lại.

Cừu Hành không ra khỏi xe, chỉ hạ cửa kính xe xuống.

Phong Khánh Lâm xuống xe, cúi người nhìn Cừu Hành sau đó nhìn Giải Dương đang ngồi bên cạnh anh, bảo: “Cháu muốn gặp bà ngoại.”

Cừu Hành lạnh lùng không nhìn Phong Thanh Lâm nói: “Còn nhớ mình có bà ngoại à?”

Phong Khánh Lâm im lặng hai giây rồi dịu giọng: “Cháu biết trước cháu không tốt nhưng cậu không thể ngăn cản cháu gặp bà ngoại của mình được.”

Ngăn cản?

Biểu cảm của anh vừa dịu đi được một tí trong nháy mắt lại đông cứng, cười giận dữ nói: “Ngan cản? Phong Thanh Lâm, cháu đúng là——”

“Anh đừng giận” Giải Dương đè Cừu Hành xuống “Để em giải quyết nó.”

Cậu đưa tay về phía cửa sổ bên cạnh Cừu Hành, nói với Chu Miểu: “Đưa anh ấy vào viện dưỡng lão” sau đó mở cửa và xuống xe.

Cừu Hành gọi: “Giải Dương”

Giải Dương quay sang đỡ vào cửa xe, cúi người nhìn vào mắt anh: “Em nghĩ giúp cố chủ của mình dọn dẹp thằng cháu trai không biết điều này cũng là một phần nghĩa vụ, anh vào trước đi em theo sau. Đừng lo, em không dã nó đâu, chỉ muốn giáo dục chút thôi, sau khi xong thì em sẽ đưa nó vào gặp anh.”

Xe dừng tại chỗ vài giây rồi phóng đi.

Giải Dương nhìn Phong Khánh Lâm ở phía đối diện đang nhíu mày nhìn mình nói: “Đến đúng lúc đấy, giải quyết một thể ở đây đi”



Nửa giờ sau, hai người ngồi vào quán cà phê.

Thái độ Phong Thanh Lâm vừa kháng cự vừa cảnh giác, nói: “Giải Dương, cậu muốn làm gì? tại sao lại xen vào việc nhà tôi?”

“Vậy tôi phải hỏi anh, chuyện gia đình tôi với mối quan hệ của tôi và Cừu Hành tại sao lại đi nói với một đứa không liên quan như Mộc Chu Dịch?”

Phong Thanh Lâm lảng tránh: “Cậu làm gì cô ấy?”

Giải Dương lạnh lùng: “Trả lời trước, là anh nói cho Mộc Chu Dịch chuyện nhà tôi sắp phá sản và chuyện tôi bị nhà bán cho Cừu Hành?”

Phong Thanh Lâm đuối lý, giải thích: “Hồi trước cô ấy làm việc chung đoàn phim với cậu, thấy cậu với Cừu Hành ở chung với nhau, sợ hiểu nhầm nên có hỏi tôi, mà tôi cũng giải thích để tránh cô ấy suy nghĩ lung tung thôi, Giải Dương cậu đừng có mà đổi chủ đề!”

“Tôi không đổi chủ đề, mà là anh đang không hiểu vấn đề” Giải Dương nghiêng người về phía trước nhìn chằm chằm vào mắt Phong Thanh Lâm “Tôi nói cho anh biết Mộc Chu Dịch đã làm gì sau khi nghe được thông tin từ anh nhé? Cô ta chủ động liên hệ với đối thủ cạnh tranh của tôi là Phương Thành Nam để trao đổi thông tin này đổi lấy một vé làm khách mời đặc biệt của Show (Trận chiến cuối cùng), làm lan truyền những thông tin không tốt về tôi, anh thật sự lên cảm ơn vì cô ta không nói tên cậu anh cho Phương Thành Nam đi. Nếu không, cái tên ‘Cừu Hành’ giờ đang bị người ta nói qua nói lại trong ngành giải trí rồi.”

Phong Thanh Lâm sững sờ, sau đó lắc đầu: “Chuyện này không thể nào, có lẽ cô ấy chỉ vô

tình—”

“Vô tình mà hoàn thành được giao dịch mua bán thông tin tài nguyên với Phương Thành Nam à? Phong Thanh Lâm, anh ngu đến mức buồn cười chết đi được ấy!” Giải Dương đột nhiên duỗi tay ra ấn mạnh tay của Phong Thanh Lâm xuống bàn sau đó dồn tất cả dị năng vào trong cở thể của hắn ta.

Phong Khánh Lâm kinh ngạc nhìn Giải Dương, sau đó ánh mắt dịu xuống, hắn đưa tay còn lại ấn lên trán.

Cảm giác mạnh mẽ muốn nuốt sạch sẽ quay trở lại, trong não Phong Thanh Lâm có rất nhiều tàn dư của bàn tay vàng khiến Giải Dương không cảm thấy tức giận nữa. Sau khi quét sạch ‘rác’ cho Phong Thanh Lâm, cậu lập tức thu tay về trên bàn, sau đó yên lặng chờ phản ứng của Phong Thanh Lâm qua đi.

Đúng hai phút tròn, Phong Thanh Lâm chậm rãi bỏ tay xuống, lắc đầu khó hiểu mờ mịt, cau mày nhìn Giải Dương, giống như người đáng ghét không thích bị người khác làm nhục, nói: “Vừa rồi cậu làm gì vậy?”

Giải Dương dùng đáy mắt nhìn Phong Thanh Lâm: “Tôi định đánh anh, nhưng anh lại xấu hổ giả bộ không thoải mái, đột nhiên tôi không muốn đánh nữa, đồ nhát gan ạ.”

Phong Khánh Lâm giải thích: “Tôi thực sự cảm thấy có chút không thoải mái, chỗ cậu vừa chạm vào— “

“Đừng có đổ lỗi cho tôi, không phải là chạm, mà là đánh. Tôi không có hứng thú với rác hình người như anh đâu.”

“…”

Phong Thanh Lâm đưa tay xoa xoa lần nữa, trên trán anh nói: “Quay trở lại chủ đề, Giải Dương, hôm nay tôi không ở đây để nói chuyện với cậu về Mộc Chu Dịch mà là tôi muốn gặp bà ngoại.. …tốt hơn hết cậu đừng có cản tôi.”

“Sao mà tôi cản được anh? Tôi đây muốn nghe lý do tại sao anh lại đi gặp bác gái” Giải Dương nhìn Phong Thanh Lâm “Nói, tại sao muốn qua đây gặp bác gái? trước tiên nói một câu đã, vì biết bác sống không được lâu nữa lên muốn qua đây chơi chiêu người nhà tình thân mến thương à? Lừa bác để cho anh một ít gia sản? để tôi tặng anh một câu ‘đồ súc sinh’ …..

Sắc mặt Phong Thanh Lâm tái xanh, bực mình nói: “Giải Dương, đừng ngậm máu phun người.”

“Nếu không định làm súc sinh vì tại sao tôi lại là ngậm máu phun người nhỉ? Phong Thanh Lâm, nói thật tôi nghe nào. Tại sao đột nhiên lại muốn gặp bác gái? Không phải chuyện thừa kế thì chẳng nhẽ lương tâm của anh vừa chồi lên à? Vi diệu thế! loại người đem chuyện riêng tư của cậu mình nói cho một người phụ nữ bạch nhãn lang mà giờ đây thật sự có tâm á?”

Phong Khánh Lâm tức giận đến mức không nói được lời nào, đứng dậy nói: “Tôi không có gì để nói với cậu hết, tôi muốn gặp cậu của tôi.”

“Anh không có gì để nói nhưng tôi có chuyện để nói, nếu anh không xin tôi thì cả kiếp này anh đừng mơ có cơ hội gặp lại cậu của anh.”

Phong Thanh Lâm đang bước ra đến ngoài thì dừng bước, quay người lại lạnh nhạt đáp: “Giải Dương, đừng quá coi trọng bản thân dù gì cậu cũng chỉ là công cụ mua vui giải xui mà thôi.”

Giải Dương và Phong Khánh Lâm nhìn nhau bằng ánh mắt sắc lạnh: “Vậy thì tôi cũng khuyên anh đừng quá coi trọng bản thân, lúc Cừu Hành và bác gái mềm lòng thì tôi sẽ nói cho họ biết những tham vọng của đứa bạch nhãn lang như anh, bỏ đi chút tình cảm người thân cuối cùng dành cho anh — anh cũng chỉ là đứa con của kẻ thù đáng chết.”

Phong Khánh Lâm chịu không nổi được nữa, tiến lên túm lấy cổ áo Giải Dương, tức giận: “Giảo Dương, một đứa người ngoài như mày thì biết cái gì? Câm miệng, nếu không mày chết như nào cũng không biết đâu.”

“Tôi ghét nhất là đứa nào đó đe dọa tính mạng tôi.” Giải Dương dùng đầu gối đá văng Phong Khánh Lâm ra, cúi người dùng kéo mạnh cổ áo của Phong Khánh Lâm trước khi hắn đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt Phong Khánh Lâm nói “Tôi đã nhắc nhở bao nhiêu lần rồi, dùng tâm mà nhìn đời chứ đừng nhìn bằng mắt! Đối với bà ngoại với cậu của mình thì như kẻ thù, chân thành tin tưởng một đứa bụng dạ khó lường như Mộc Chu Dịch. Còn có những tên cặn bã của nhà họ Phong xem anh như trò đùa. Tôi thật sự tò mò không biết nhà họ Phong tẩy não anh như thế nào, mà để anh nghĩ người cậu đang không ngừng đấu tranh sinh tử mà rảnh rỗi lãng phí tính mạng đi tính kế hại anh?”

Phong Thanh Lâm vùng vẫy, nhưng thấy rằng mình không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Giải Dương.

“Anh có biết cậu của anh dự tính cái gì không? vốn định trước khi chết thu phục đám người nhà không an phận của anh, đoạt đi Phong gia, chỉnh đốn lại Cừu gia, sau đó toàn bộ giao cho anh, để anh có thể thoải mái hưởng cuộc sống của người chiến thắng. Cừu Hành thậm chí còn muốn mài dao cho anh chỉ để muốn anh đứng lên cố gắng một chút.”

Phong Khánh Lâm đang giãy dụa đột ngột dừng lại.

“Nhưng đó chỉ là trước đây, bây giờ có tôi ở đây, Vinh Đỉnh chỉ có thể thuộc về Cừu Hành, còn anh …” Giải Dương buông Phong Thanh Lâm ra, đứng thẳng người lấy điện thoại di động ra, từ trên cao nhìn Phong Thanh Lâm “Dạy cho anh một buổi học vui vẻ, dựng thẳng tai lên mà nghe.”

Cậu gọi cho Quý Trạch Huy, trực tiếp mở rảnh tay hỏi “Vé mời tiệc tối của câu lạc bộ V của Mộc Chu Dịch là của Hà Như Dân cho đúng không?”

“Tại sao lại đột nhiên hỏi lại cái này? Là Hà Như Dân cho đó, lần trước người ta nói rồi thây.”

“Còn màn trình diễn solo trong bữa tiệc đêm giao thừa của Z TV thì sao? với quả scandal trước của cô ta sao mà bắt được tài nguyên solo như này?”

“Đều là Hà Như Dân giúp cô ta lấy đó, mà tôi ngạc nhiên lắm, lúc Mộc Chu Dịch muốn sang công ty khác, gã ta nhìn tức giận như thế nhưng mà giờ gã lại hết lòng giúp đỡ Mộc Chu Dịch. Tui thậm chí còn nghi ngờ rằng có một loại giao dịch không thể nói giữa hai người họ. “

“Cảm ơn” Giải Dương cúp điện thoại và gọi cho Thẩm Ngạn.

Bên kia bắt máy nhanh chóng.

“Chào?”

“Anh Thẩm ( điên cuồng âm nhạc gia) đã xong chưa? Mộc Chu Dịch vẫn quấy rầy anh à?”

“Sao cậu lại hỏi thế?”

“Đang dạy bảo người nhà ngu ngốc của tôi chút thôi, cái người mà tán Mộc Chu Dịch ấy, đang ngồi ngay bên cạnh tôi, anh Thẩm. Nếu tiện, anh có thể giúp tôi nói một câu với anh ta không? Anh ta không tin lời tôi nói. “

” ……..”

Thẩm Ngạn một lát sau mới thận trọng nói,” ờm … người nhà, Mộc Chu Dịch không vừa đâu, cân nhắc một chút.”

Sau đó Giải Dương lần lượt gọi cho Long Thụ Vưu, Phương Thành Nam bảo họ nói về những ‘nỗ lực’ của Mộc Chu Dịch mời Long Thụ Vưu phát hành Album cho cô ta, cũng như Mộc Chu Dịch dùng thông tin để trao đổi tài nguyên với Phương Thành Nam.

Vẻ mặt của Phong Khánh Lâm càng nghe càng sững sờ, cuối cùng trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Giati Dương cúp điện thoại, sau đó soạn một tin nhắn gửi cho Phùng Khánh Lâm rồi nói: “Đây là tên người vừa nói chuyện với tôi. Nếu muốn thì tự đi mà kiểm tra họ nói sai hay không……. bất cứ có câu nói sai sự thật thì đến thẳng chỗ tôi mà thắc mắc, anh là thằng rác rưởi không hiểu nổi một người phụ nữ có tâm địa xấu xa suốt ngày đi giăng lưới khắp nơi, anh cho rằng cậu của anh không tàn nhẫn được với anh thì nó là vũ khí giúp anh bước cố à? Bây giờ tỉnh táo chưa? tự nhận biết được thực lực của mình chưa? Phong gia thật vất vả khi cố nuôi anh thành thằng lòng dạ hẹp hòi, bướng bỉnh, tự cao tự đại….điều anh cần làm bây giờ là bắt đầu lại từ đầu đi.”

Cậu cất điện thoại rồi rời đi.

Vẻ mặt Phong Thanh Lâm ngơ ngơ, theo bản năng gọi: “Giải Dương!”

Giải Dương dừng lại, xoay người nhìn Phong Thanh Lâm lần cuối rồi đeo khẩu trang vào:

“Về nhà ngồi nghĩ kỹ tại sao đột nhiên lại muốn gặp bà ngoại đi, nhớ đầu óc tỉnh táo rồi mới đến viện dưỡng lão nhé! và đừng làm phiền sự thoải mái hiếm có của những người già.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.