Lúc cậu quay lại viện dưỡng lão thì thấy Cừu Hành đang cho mẹ anh uống nước.
Cậu ngồi xuống cạnh Cừu Hành, tự rót cho mình một cốc nước để uống.
Cừu Hành đặt cốc xuống rồi lau miệng cho mẹ mình, hỏi: “Nó đâu rồi?”
“Bị em mắng một trận, đạp một cái, rồi bỏ đi rồi.”
Cừu Hành dừng lại, quay đầu nhìn cậu.
Giải Dương liếc mắt: “Sao? Luyến tiếc à?”
Cừu Hành nhìn vẻ mặt của cậu, đột nhiên đưa tay ra chạm vào đuôi mắt của cậu nói: “Để tôi không tức giận lên em tự đi rước bực vào người à? sự thông minh trước đây của em chạy đi đâu mất rồi?”
Đuôi mắt cậu bị một ngón tay ấm áp chạm vào, cậu cảm thấy mình được người khác yêu thương trân trọng.
Cậu nhìn thấy trên mặt anh có sự dịu dàng, chăm sóc nhưng cũng có sự ghét bỏ và trách móc, cơn giận bị Phong Thanh Lâm khơi dậy cũng từ từ tan biến.
Hũ đường này lại rắc đường rồi.
Cậu nghiêng đầu dụi mặt vào những ngón tay của anh, sau đó ngồi xuống, nói chuyện vừa lẫy xẩy ra giữa mình và Phong Thanh Lâm: “Mặc dù em không thích làm mấy chuyện kiểu này, nhưng em càng không thích nhìn anh nổi giận với hắn ta.”
Cừu Hành khựng lại, nhìn ngón tay của mình và khuôn mặt Giải Dương, ho khan một tiếng rồi thu tay về nắm thành nắm đấm: “Làm sao nó có thể khiến tôi tức giận được, em làm tốt lắm, ngay cả bộ mặt thật của người phụ nữ kia nó nhìn không rõ thì thật sự phải dạy dỗ lại cẩn thận.”
“Bộ mặt thật nào?”
Hai người ngừng nói, nhìn sang phía mẹ Cừu Hành, không biết từ lúc nào mà bà đã tỉnh táo hơn rồi.
Cừu Hành lập tức đổi chủ đề và nói: “Không có gì. Mẹ, đã đến giờ ăn tối rồi”
Mẹ Cừu Hành lại nhìn Cừu Hành và Giải Dương, không hỏi thêm gì hết, bà gật đầu nói: “Vậy thì đi ăn.”
Trong bữa ăn, Giải Dương vẫn nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ của mình nhưng Cừu Hành lại không cần, cầm cái bát và thìa trên tay cậu bảo “tập trung ăn cơm của mình” sau đó anh có gắp đồ ăn với múc canh cho cậu.
Giải Dương nhìn Cừu Hành, rồi cầm đũa lên và ăn đồ anh vừa gắp cho.
Sau khi ăn xong, mẹ Cừu Hành nói “Phòng của con dọn dẹp xong rồi đó, đây là căn phòng Hành mỗi lần đến thì ở lại, nghỉ ngơi sớm đi” nói xong, bà gọi y tá và trở về phòng trước.
Nhà ăn đột nhiên yên tĩnh đến chết người.
Giải Dương quay đầu nhìn anh, hỏi: “Ý bác gái là… để em ở cùng phòng với anh á?”
Cừu Hành trầm mặt một giây rồi đáp: “Nên vậy”
“Cái này cũng là một phần trong nhiệm vụ sao?”
“…….”
Cừu Hành siết chặt cái tay đang buông lỏng, không biết dũng khí từ đâu ra mà gật đầu “Quên đi, trong mắt mẹ chúng ta là quan hệ chồng chồng còn gì? ngủ cùng phòng cũng bình thường thôi.”
Giải Dương gật đầu nói:”Em hiểu rồi, vậy….. Phòng ở đâu? Em muốn tắm.”
Cừu Hành đang bước thì kỳ lạ dừng lại bảo: “Đi theo tôi”
Toà nhà này không lớn, chỉ có 2 tầng với một cái gác mái. Mẹ anh với người chăm sóc mẹ anh đều sống ở tầng một, căn phòng của anh thường nghỉ ngơi là ở trên tầng hai cạnh sân thượng, có diện tích vừa phải với phòng tắm riêng và một cái giường rộng một mét tám.
Sau khi cậu vào phòng thì đi tìm hành lý mà Chu Miểu đã mang vào đây từ trước, từ bên trong đó lôi ra bộ đồ ngủ, đi vào phòng tắm.
Lúc cậu từ phòng tắm đi ra thì thấy Cừu Hành đang ngồi trên trên ghế sofa làm việc nghiêm túc, lập tức hỏi: “Có nhiều chăn không? Em ngủ dưới đất.”
Anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Giải Dương, cau mày: “Ngủ dưới đất?”
“Vâng, thì anh là cố chủ còn gì nữa, sao em dám để anh ngủ ở dưới đất được ạ”
“…….”
Cừu Hành đặt điện thoại xuống, nghẹn nghẹn đáp “Không thừa chăn, mẹ thỉnh thoảng sẽ vào phòng gọi tôi dậy, nếu mẹ thấy em ngủ trên sàn nhà…..”
Giải Dương trả lời: “Ò…. thế thì tụi mình phải ngủ cùng nhau rồi.”
Cừu Hành nhìn chằm chằm Giải Dương, đột nhiên đứng dậy bước đến vò đầu cậu thật mạnh, nói: “Em….. thành thật một chút!” rồi cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Ai mới là người không thành thật?
Giải Dương lên giường vén chăn bông lên, dựa vào trên giường lấy điện thoại ra.
Có tin nhắn từ Tần Thành và Hồ Tiêu trên WeChat, cả hai người họ đều làm những gì cậu bảo lúc buổi sáng, tắt WeChat và mở Weibo lên.
Vừa mới mở Weibo đã có rất nhiều tin tức ập đến, suýt chút nữa thì điện thoại thành máy đánh bài rồi. Giải Dương vội vàng đăng xuất khỏi tài khoản chính và đăng nhập vào tài khoản phụ.
Lần này điện thoại cuối cùng cũng im lặng.
Trên hot search, chủ đề #Mộc Chu Dịch hát (Hoài niệm cố thổ) vẫn ở hot search nhưng bị đẩy xuống, chủ đề #bài hát mới của Giải Dương# vẫn đứng trên ổn định, ở đằng sau còn có một chữ (bạo).
Giải Dương ấn vào chủ đề và xem cái video bài hát mới ở bên tài khoản chính của cậu sáng nay đăng, có hàng chục nghìn lượt like và hơn hai mươi nghìn bình luận.
Phản ứng của mọi người là rất tốt?
Giải Dương rất ngạc nhiên, ấn vào bình luận bên dưới để xem.
Hầu hết các bình luận đều than thở và bày tỏ sự mong đợi, một số ít trong số đó đề cập đến Mộc Chu Dịch đã thu hút sự chú ý của Giải Dương.
Sốt bí ngô: Mình vừa nghe Mộc Chu Dịch diễn tập đó, xong qua nghe lại bài này, chuyện gì vậy? rõ ràng là vừa mới ngủ dậy mà sao tự nhiên nghe xong lại buồn ngủ (không phải nói bài này không hay nha!) [Cười khóc]
Dâu tây Pudding: Tui cũng vừa nghe vừa ngáp liên tục, có phải tui bị sao không? Còn bây giờ mỹ nam mỹ nữ tiêu chuẩn hát là như nuốt đĩa à? tui vừa nghe Giải Dương hát xong, ghen tị khiến tui hoàn toàn không nhận ra được.
Giảo Dương nhướng mày cao.
Nghe buồn ngủ?
Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay … Chỉ là cậu nghĩ….
Lúc biết Mộc Chu Dịch sẽ hát ở đêm giao thừa, cậu đã đặc biệt thu âm ca khúc mới “Cắt Giấy” để phát hành trong năm tới. Trong quá trình thu âm, cậu cố gắng thử đưa dị năng vào dây thanh quản, muốn kiểm tra xem giọng hát có tác dụng thanh lọc hay không.
Kết quả không mấy lý tưởng cho lắm, mức dị năng bây giờ của cậu quá thấp, hơn nữa không phải loại tinh thần, kết quả cuối cùng khi thu âm lại bài “Giấy cắt” cũng hoàn hảo hơn cái bản trước đó, nhưng âm thanh thì vẫn thế, cũng không có tác dụng thanh lọc gì hết.
Lúc sáng nay biết bài hát của Mộc Chu Dịch đăng lên weibo rồi, cậu có bảo Tần Thành là đăng bài hát mới lên đi, để giảm bớt sự nổi tiếng cũng như ém cái chủ đề trên hot search của Mộc Chu Dịch. Nhưng bây giờ, cậu còn được chú ý hơn so với việc chỉ ém hot search kia của Mộc Chu Dịch.
Sau khi thanh lọc được bàn tay vàng thì mọi người sẽ cảm thấy buồn ngủ. Có người bình luận bảo buồn ngủ, lẽ nào bài hát cậu nghĩ chẳng có bất kỳ tác dụng thanh lọc nào hết, mà giờ lại có hiệu quả? thử nghiệm của cậu đã thành công?
Vì vậy, nếu khi hát cậu đưa dị năng vào dây thanh quản của mình thì thực sự có thể tẩy sạch những ảnh hưởng từ giọng hát của Mộc Chu Dịch? cũng có nghĩa nếu cậu cố gắng dùng dị năng hát (luân hồi) trong tiệc đêm giao thừa ở thành phố B cũng sẽ thanh lọc được?
OK.
Cửa phòng tắm được mở ra.
Giải Dương hoàn hồn, nhìn sang.
Cừu Hành bước ra khỏi phòng tắm, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu lục lam, sau khi gội đầu thì tóc anh ấy đã để khô một nửa và tóc mái xõa ra, khiến lông mày của anh ấy trở nên dịu dàng hơn.
Sau khi đi ra, anh cũng không nhìn Giải Dương mà đi thẳng đến ghế sofa ngồi xuống, lấy khăn tắm lau tóc cho mình.
Giải Dương hỏi: “Tại sao anh không sấy tóc thật kỹ đi rồi mới ra ngoài?”
“Máy sấy tóc ồn quá” Cừu Hành vứt khăn tắm đi, cũng không nhìn Giải Dương mà cầm điện thoại lên nói “Tôi vẫn chưa hoàn thành xong công việc, em đi ngủ trước đi, tôi sẽ đi ra ngoài họp video với Hà Quân”
Nói xong, Giải Dương chưa kịp trả lời, anh đã bước ra khỏi phòng.
Tự nhiên trốn người ta.
Giải Dương nhìn về phía cửa một hồi, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục lướt điện thoại.
Wechat còn có một tin nhắn của Long Thụ Vưu, Long Thụ Vưu bảo bài hát mới của cậu rất đặc biệt còn hỏi cậu thay đổi cách hát à.
Cậu chỉ trả lời ngắn gọn vài câu rồi sau đó đi nghe bài hát của cậu đã lưu trong điện thoại, nghe đi nghe lại nhiều lần.
Sao cậu không nghe ra cảm giác thanh lọc gì nhỉ?
Giải Dương cau mày.
Hay là do dị năng trong người cậu quá lớn lên không cảm nhận được cảm giác thanh lọc ít ỏi đó? Hay là do cảm giác thanh lọc trong bài quá nhỏ chỉ người nhạy cảm mới nghe ra được?
Cậu tạm thời để chuyện này mai giải quyết sau.
Kim giờ từ từ chuyển qua 9 giờ 30 phút, rồi từ từ bước sang 10 giờ, anh vẫn không hề quay trở lại phòng, Giải Dương đặt điện thoại, tắt máy rồi chìm vào giấc ngủ.
Mười giờ rưỡi, có tiếng mở cửa nhẹ, rồi có người nhẹ nhàng bước vào.
Giải Dương nằm vững vàng, như thể đã ngủ say.
Sau khi nghe thấy âm thanh cạch cạch, đèn trong phòng mờ đi và sau đó nệm chìm xuống và có người nằm bên cạnh.
Giải Dương vẫn không nhúc nhích.
Vài phút sau, người đang nằm bên cạnh chuyển động.
Sau một tiếng cọ xát nhẹ, Giải Dương chỉ cảm thấy khóe mắt ngứa ngáy, sau đó làn da nơi đó bị chạm nhẹ.
Một tiếng hừ như ý và ghét bỏ vang trên đầu cậu, sau đó tấm đệm lại chuyển động, chăn bông trên người cậu bị kéo kéo, cuối cùng căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Từ lúc trải qua tận thế, Giải Dương không quen nằm gần người khác như vậy, nhưng nếu là Cừu Hành……..cậu trở mình, đối mặt với Cừu Hành, mắt hơi hơi mở.
Người nào đó đang nằm ngửa sợ hãi đến mức muốn nhảy lên, trông không có tiền đồ xíu nào.
Giải Dương yên lặng mỉm cười, nhắm mắt lại, thả mình vào giấc ngủ say.
Nửa đêm, Giải Dương bị động tác bất thường trên tay đánh thức, ngón tay móc ra theo phản xạ nhưng sau đó ý thức được cái gì thả lỏng ngón tay, xoay người nằm thẳng.
Cậu trầm mặc một lúc, rồi nghe thấy một tiếng sờ soạng nhẹ truyền đến, cậu thả lỏng bàn tay được một bàn tay rộng và ấm khác không thuộc về cậu nắm lấy.
Màn đêm quá yên tĩnh, Giải Dương dường như nghe thấy tiếng tim đập rất lớn của ai đó có tật giật mình.
Con chuột này rốt cuộc là ai?
Ngày hôm sau lúc cậu thức dậy, không có gì bất ngờ khi Cừu Hành vẫn đang nắm tay cậu ngủ.
Cậu rút tay về.
Cừu Hành mở mắt ra, theo bản năng nắm lấy bàn tay mà Giải Dương thu lại, bắt gặp tầm mắt của Giải Dương thì ngay lập tức tỉnh táo lại, sau đó lại buông tay cậu ra, ngồi dậy khoác lên mình khuôn mặt lạnh lùng, đầu tiên phải nói lời phàn nàn: “Có một số người tư thế ngủ rất tệ, sờ soạng tôi cả đêm.”
“…”
Giải Dương nhấc chăn bông phủ lên người Cừu Hành, lúc xuống giường còn cố tình đá vào chân anh. Truyện Đô Thị
…
Bữa sáng cậu không thèm gắp đồ ăn cho anh, cũng không ăn đồ anh gắp cho mình, còn đưa sữa anh rót cho mình cho y tá uống.
Mẹ Cừu Hành nhìn vẻ mặt vô cảm của Giải Dương, mặt ủ rũ nhìn Cừu Hành, hỏi: “Tối hôm qua con ngủ có ngon không?”
Giải Dương dành trả lời trước: “Ồ, trong phòng có con chuột, nửa đêm không ngủ còn gặm tay cháu.”
Vẻ mặt Cừu Hành thay đổi, anh dùng lời khiển trách để che đậy sự chột dạ của mình, và nói: “Vớ vẩn, làm sao có con chuột nào ở đây——”
Bộp
Giải Dương đặt đũa xuống, cười với mẹ Cừu Hành: “Bác gái, cháu ăn xong rồi, phòng hơi ngột ngạt lên cháu đi ra ngoài đây.” Nói xong, cậu đứng dậy rời đi, coi Cừu Hành như không khí.
“…”
Mẹ Cừu Hành nhìn anh hỏi: “Nửa đêm con làm chuột à?”
Mặt Cừu Hành đỏ rần, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng bỏ lại một câu: “Lời nói vô căn cứ!” rồi đứng dậy rời đi.