Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 75: Tui … Ê… Cậu hiểu rồi phải không?



Giải Dương tìm thấy một chiếc xích đu bằng gỗ trong khu vườn nhỏ của viện dưỡng lão, bước tới ngồi xuống, vừa lấy điện thoại ra thì một tin nhắn WeChat mới hiện lên.

Quý Trạch Huy: Có tin tứcc!!!!!!

Nhiệt độ bên ngoài xuống thấp vì vậy Giải Dương không muốn đưa tay ra gõ, nên trực tiếp gọi điện cho Quý Trạch Huy và hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Bên chỗ Quý Trạch Huy có chút ồn, sau mấy giây ồn ào nhỏ dần, Quý Trạch Huy nhỏ giọng nói: “Vừa mới nghe được một tin, có người gửi rất nhiều bằng chứng về quy tắc ngầm của Hà như Dân và Hà Tấn, các ông lớn của công ty đều bị chấn động, sẽ mở một cuộc họp khẩn cấp.”

Bằng chứng quy tắc ngầm?

Trong truyện, nam chính giúp Mộc Chu Dịch thu thập Hoàng Thiên, đầu tiên là gửi những bằng chứng quy tắc ngầm của Hà Như Dân và Hà Tấn, hù doạ họ để họ không dám làm gì Mộc Chu Dịch.

Giải Dương ngắt cuộc gọi của Quý Trạch Huy, ngay lập tức gọi cho Phong Thanh Lâm.

Phong Thanh Lâm nhanh chóng bắt máy, nhưng lại không nói gì.

Giải Dương: “Nếu là Phong Thanh Lâm thì nói vài câu xem nào? Tôi sợ não của một số người tàn đến mức không giữ nổi điện thoại mà bị Mộc Chu Dịch trộm nghe điện thoại.”

Phong Thanh Lâm hơi có chút tức giận, âm thanh vang lên “Cậu tìm tôi làm cái gì?”

Giải Dương trực tiếp hỏi: “Bằng chứng quy tắc ngầm của Hà Như Dân và Hà Tấn là do anh gửi tới Hoàng Thiên đúng không?”

Giọng của Phong Thanh Lâm trầm xuống: “Cậu tìm người điều tra tôi?”

“Tôi không rảnh như vậy. Phong Thanh Lâm, tiếp theo anh định làm gì? bức Hà Như Dân với Hà Tấn rời khỏi Hoàng Thiên à? để họ không động tới được Mộc Chu Dịch đúng không? không ngờ luôn đấy, Mộc Chu Dịch là cá ở ao chạy đến biển rộng mà anh vẫn còn tình cảm sâu nặng với cô ta.”

“Không phải!” Giọng điệu của Phong Thanh Lâm càng lúc càng nghẹn, giải thích “Bằng chứng đó hôm qua trước khi đi đến viện dưỡng lão đã gửi đi rồi, hôm nay nó mới đến. Không cần biết Mộc Chu Dịch…… nhân phẩm có vấn đề đến đâu, nhưng mấy người chức cao ở công ty không thể tùy ý bắt nạt rồi sử dụng những quy tắc ngầm với cô ấy được.”

Giải Dương giễu cợt: “Bắt nạt? Hà Như Dân cho Mộc Chu Dịch tài nguyên mà là bắt nạt? tôi tốt bụng nói cho anh một chuyện hay ho,

cơ hội thử vai của phim (âm nhạc gia điên cuồng) cũng là Hà Như Dân cho Mộc Chu Dịch đó! Hiểu chưa nào? Cô ta bắt đầu chuyện này từ lâu rồi. Cả hai ngầm giao dịch giữa tài nguyên và sắc đẹp, không có miếng nào liên quan đến bắt nạt luôn, ngay cả những quy tắc ngầm cũng là do hai bên tự nguyện. Tình hình bây giờ là Mộc Chu Dịch ăn rất nhiều tài nguyên của Hà Như Dân, nhưng cô ta lại không muốn phải trả cái gì hết, vì thế cô ta tẩy não anh muốn anh thu phục Hà Như Dân, anh đã bị lợi dụng.”

Sau một thời gian dài im lặng, Phong Thanh Lâm nói: “Giải Dương, mấy chuyện hôm qua cậu nói về cậu của tôi có đúng không?”

“Em đang nói cái gì vậy? ”

Trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một đôi chân, Giải Dương ngẩng đầu nhìn liền bị một cái cốc giữ nhiệt chặn lại. Cừu Hành không quá tin tưởng mà ra lệnh: “Uống sữa đi”

Phong Thanh Lâm ở bên kia điện thoại cũng đang nói: “Thật ra ấy, ngày hôm qua tôi đến viện dưỡng lão…”

“Chờ một chút” Giải Dương ngắt lời Phong Thanh Lâm rồi bỏ điện thoại xuống, mở rảnh tay, sau đẩy sữa bò nhìn Cừu Hành, nói với Phong Thanh Lâm điện thoại: “Anh nói đi.” 

Bên kia điện thoại im lặng hai giây rồi mới nói.

“Vốn dĩ lúc chuẩn bị ăn tết tôi muốn đưa Mộc Chu Dịch với tư cách là bạn gái của tôi đến gặp bà ngoại.”

Vẻ mặt không được tự nhiên và khó xử trên mặt Cừu Hành biến mất ngay lập tức, cau mày nhìn điện thoại trên tay Giải Dương. Anh trở nên tức giận.

Giải Dương đứng dậy che miệng anh để không cho anh nói, hỏi qua điện thoại: “Anh với Mộc Chu Dịch đã ở bên nhau rồi á? Còn muốn giới thiệu cô ta với bà ngoại?”

“Đúng vậy”

Phong Khánh Lâm trầm giọng nói “Lúc trước khi mẹ tôi mất, mẹ có dặn sau này nếu tìm được nửa kia nhất định phải đưa về cho bà ngoại nhìn xem. Hồi nhỏ tôi không nhớ được nhiều chuyện, nhưng chỉ có chuyện này là nhớ rõ. Giải Dương, tôi muốn hỏi mấy chuyện nữa, cậu có thời gian không?”

Sự tức giận trên khuôn mặt của Cừu Hành được thay thế bởi những cảm xúc phức tạp. Anh nâng tay gạt tay Giải Dương xuống, chân mày vẫn cau lại, lạnh lùng nói về phía điện thoại: “Tắm rửa sạch sẽ rồi đến viện dưỡng lão” Sau đó mươn tay đang cầm bình dữ ấm muốn cúp điện thoại.

Giải Dương giấu di động, nói thêm: “Mang theo bằng chứng về quy tắc ngầm của Hà Như Dân và con trai hắn nữa” Nói xong liền cúp điện thoại, giơ bàn tay vẫn bị Cừu Hành cầm.

“Chuột?”

Trên mặt anh tan biến hết cảm xúc trầm mặc, vừa định buông tay Giải Dương ra nhưng đột nhiên lại nắm chặt, dừng một chút, ẩn ý nói: Giải Dương, rõ ràng là em biết rõ”

“Biết cái gì?”

Cừu Hành cau mày nhìn Giải Dương.

“Cừu Hành, em không biết cái gì cả” Giải Dương rút tay ra ngồi lại trên xích đu, ngảng đầu nhìn Cừu Hành “Em không phải con giun đũa trọng bụng anh, không thể nào biết suy nghĩ hay cảm xúc của anh, sau đó ở lúc anh cần nhất mà đáp lại.”

“Cừu Hành, anh không nói gì thì làm sao em biết được anh muốn gì? Lý do tại sao anh và Phong Thanh Lâm ở trong hoàn cảnh như này là bởi vì Phong Thanh Lâm không thông minh, còn anh thì không chịu nói, cũng là ngòi nổ của vấn đề! Em cũng không phải lúc nào cũng sáng suốt, anh không thể lúc nào cũng trông cậy cái gì em cũng hiểu. Nếu như có ngày em trở lên ngu đi thì anh sẽ làm thế nào?”

Ngày trời hơi lạnh, khuôn mặt của Giải Dương bị đỏ lên vì lạnh.

Cừu Hành nhìn Giải Dương, đột nhiên đưa tay ra chạm vào mặt cậu, dùng lòng bàn tay che lại rồi chắn đôi mắt của cậu: “Giải Dương, em đừng ngu, em không thể ngu!”



Sau bữa trưa, Giải Dương nhận được cuộc gọi từ Tần Thành.

“Cậu và Chủ tịch Cừu bị người qua đường chụp ảnh, may mà chỉ có tấm ảnh hai người cùng nhau đi dạo trong siêu thị, không có thân mật. Cậu định xử lý như nào?”

Giải Dương bảo Tần Thành chờ, thấy anh đang ở trong phòng cùng mẹ xem thời sự, kể cho anh nghe chuyện gì chụp trộm, hỏi: “Anh định xử lý như nào?”

Cừu Hành vừa lắng nghe tin tức vừa tập trung cắt tỉa móng tay cho mẹ, không hề ngẩng đầu lên nói: “Em cứ tự quyết định là được rồi.”

Giải Dương đáp rồi xoay người rời khỏi phòng khách nhỏ.

Sau khi Giải Dương rời đi, Cừu Hành đặt bộ cắt móng tay xuống, nhìn lối vào phòng khách, cúi đầu quét những chiếc móng đã cắt vào thùng rác, sau khi quét xong, anh không nhịn được lại nhìn ra cửa phòng khách.

“Giận nhau à?”

Cừu Hành vội vàng trả lời: “Không ạ.”

“Còn bảo không” Mẹ anh rút tay về “Có mấy cái móng mà cắt hơn một giờ, rõ ràng trong lòng có tâm sự, làm sao vậy?”

Cừu Hành không nói.

“Không nói thì mẹ cũng đoán được” Bà đột nhiên giơ tay đánh vào đầu thằng con trai mình “Tính tình không biết giống ai nữa, bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn cứ bắt nạt Giải Dương.”

Cừu Hành vặn lại:”Con không bắt nạt em ấy chính em ấy … ” Anh lại ngậm miệng, cau mày ngừng nói.

“ Dương Dương không đủ tốt?”

Cừu Hành lập tức phủ nhận: “Không phải.”

Mẹ anh nắm lấy tay anh, hỏi: “Con thích Dương Dương sao?”

Cừu Hành không trả lời.

“Mẹ có thể thấy rằng Dương Dương cũng thích con.”

Cừu Hành khẽ nhíu mày ho vài cái, có chút xấu hổ.

“Nhưng Dương Dương được con mua với giá 500 triệu nhân dân tệ.”

Cừu Hành lập tức cau mày.

Mẹ anh xua tay bảo anh không nói chuyện, tiếp tục nói: “Hành à, đây là sự thật. Ngay từ đầu mối quan hệ của tụi con hoàn toàn bắt đầu từ sự chênh lệch, Dương Dương bị gia đình bán và tính mạng cậu ấy do con định đoạt. Chẳng nhẽ con muốn nói với Dương Dương ‘tôi không muốn khẳng định một sản phẩm, vậy vì sao em còn chưa tới khẳng định thân phận của tôi?’, nói kiểu này quá bắt nạt người ta rồi. Miễn là cậu ấy vẫn còn một chút lòng tự trọng, sẽ không bao giờ chủ động mở miệng chuyện này với anh.”

Cừu Hành sững sờ, sau đó nhíu mày thật sâu.

“Cậu ấy thực sự rất chu đáo và nhường nhịn con. Nếu con còn đối xử với cậu ấy như vậy, liệu cậu ấy còn sẵn sàng chủ động tỏ ra tốt với con, ám chỉ, cho con cơ hội. Hành à, con phải học cách yêu cậu ấy nhiều hơn một chút, Dương Dương mới hai mươi tuổi thôi, vẫn còn trẻ, nếu một ngày nào đó nó bị con bắt nạt rồi bỏ chạy thì con định làm gì?”

Cừu Hành sững sờ, tay vô thức nắm chặt lấy tay mẹ anh.



Sau bữa tối, Quý Trạch Huy gửi một tin tức cho Giải Dương.

Quý Trạch Huy: Chủ tịch khuyên Hà Như Dân và con trai ông ấy rời đi nhưng họ không chịu, hiện Hà Như Dân và con trai ổng đang điều tra xem ai đã gửi bằng chứng về các quy tắc ngầm cho công ty. Tui nghe nói rằng tất cả các nghệ sĩ trong công ty có mối quan hệ không chính đáng với Hà Như Dân và con trai của ổng đều bị gõ một lần, một số người còn bị tước đoạt tài nguyên.

Quý Trạch Huy: Tui cảm thấy Hoàng Thiên sắp gây rắc rối rồi, đề phòng Hoàng Thiên… tui … Ê… Cậu hiểu rồi phải không?

Giải Dương nhướng mày trả lời: Muốn đến Dương Hành sao?

Quý Trạch Huy gửi icon bắt tay.

Giải Dương: Lúc nào Hoàng Thiên rối tung lên rồi nói chuyện này hẳn hoi sau.

Quý Trạch Huy phản bội ông chủ cũ của mình trong một giây: Sẽ sớm tung toé lên thôi! Một người bị Hà Như Dân cưỡng ép vào những quy tắc ngầm hôm nay đòi tự sát vì bị Hà Như Dân nghi ngờ. Người bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện kia kìa, rầm rộ quá, nhiều người trong công ty đều phát hiện ra có chuyện không ổn, chả mấy nữa bọn paparazzi cũng ngửi thấy cho mà xem!

Giải Dương trầm ngâm.

Diễn biến này gần như giống hệt như mô tả trong cốt truyện. Trong truyện cô gái tự tử kia như cá chết lưới rách, được phỏng vấn để làm rõ chuyện Hà Như Dân cưỡng bức nửa vời, đồng thời cung cấp một số bức ảnh thân mật của Hà Như Dân, khiến Hà Như Dân hoàn toàn choáng váng.

Sau đó, Mộc Chu Dịch nhân cơ hội tiết lộ rằng Hà Như Dân đã muốn dùng quy tắc ngầm cho cô, nhưng cô không tuân theo, lúc sau phải chịu khổ bị chèn ép, khiến cho vô số cư dân mạng ăn dưa thương cảm. Mộc Chu Dịch còn tung một số tin của Hà Như Dân, lập một “Thanh Lưu giới giải trí” cho bản thân, sau đó đạp lên dư luận và chấm dứt hợp đồng với Hoàng Thiên.

Lúc đó, Hoàng Thiên bị vụ bê bối Hà Như Dân lấn át, không còn sức để đấu với Mộc Chu Dịch, để cô ta rời đi.

Sau sự việc này Mộc Chu Dịch có thiện cảm của công chúng và từ đó cô trở thành đại diện của “Thanh lưu.”

Vì vậy, bây giờ, Mộc Chu Dịch muốn đi theo âm mưu ban đầu, làm vẩn đục nước của Hoàng Thiên, vạch trần những quy tắc bất thành văn của Hà Như Dân, sau đó lập một “Thanh Lưu” cho mình, tẩy trắng tất cả những tin xấy trước đây, và rời khỏi Hoàng Thiên?

Giải Dương chế nhạo.

Muốn đứng lên? Không dễ như thế đâu.

Cậu cúi đầu trả lời WeChat của Quý Trạch Huy.

Giải Dương: Tìm ai đó gửi tin nhắn cho Hà Như Dân, nói với gã ta rằng tất cả bằng chứng của các quy tắc ngầm là Mộc Chu Dịch đã nhờ người gửi đến, để chạy trốn một lần nữa.

*Thanh lưu: từ này có giống nghĩa như từ “Liêm” của Chủ tịch Hồ Chí Minh không nhỉ?? 

tớ cũng không chắc chắn nghĩa của nó 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.