Đồng Kiếm nhanh chóng nhắn tin trả lời, cậu ta cực kì cảnh giác: Gọi anh Lam để làm gì? Cậu vẫn còn ghi hận chuyện anh ấy giành cơ hội của cậu?
Giải Dương cảm thấy việc mấy năm nay Đồng Kiếm có thể an toàn sống sót ở trong giới giải trí đúng thật là kì tích, anh gõ chữ trả lời: Không hận. Anh hỏi Kha Lam giúp tôi một chút, hỏi anh ta có muốn để IUD kết thúc trong mỹ mãn, nở mày nở mặt mà giải tán không. Muốn thì tám giờ tối mai mỗi người gửi tin nhắn trả lời tôi, không chấp nhận muộn hơn.
Một câu "mỹ mãn, nở mày nở mặt" mạnh mẽ kích thích Đồng Kiếm, cậu ta vù vù nhắn tới một đống tin, hỏi Giải Dương có ý gì, muốn làm cái gì.
Lúc đầu Giải Dương không định nhìn, nhưng anh không ngờ Đồng Kiếm lại không thức thời và không biết chừng mực như vậy, một mình cậu ta đã nhắn liên tục hơn hai mươi cái tin. Cuối cùng anh thực sự cảm thấy phiền không chịu nổi, bèn trả lời: Anh có biết tôi mà bán những tin anh vừa gửi cho bên truyền thông là IUD coi như chấm dứt không? Đợi đến lúc gặp mặt rồi nói chuyện, ok?
Đồng Kiếm lập tức câm như hến.
Giải Dương thở phào, dựa vào ghế sô pha, chuẩn bị ngủ bù.
Đúng lúc sắp chìm vào giấc ngủ, điện thoại lại vang lên, Đồng Kiếm yếu ớt gửi tới một cái tin ngắn: Cậu ra giá đi, muốn bao nhiêu thì sẽ không bán tin nhắn? Mấy năm nay tôi vẫn tiết kiệm được chút tiền, chỉ cần không liên lụy đến anh Lam, bao nhiêu tôi cũng trả. Cậu không được bán tin nhắn, coi như tôi... Coi như tôi xin cậu.
"..." Cái tên ngớ ngẩn này.
Giải Dương ném cái di động để chế độ yên lặng sang một bên, xoay người dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại.
Chợp mắt không đến một giờ, Giải Dương đã bị tiếng mở cửa đánh thức. Anh mở mắt ra, quay đầu nhìn thì đúng lúc đối diện với ánh mắt của Cừu Hành đi từ trong phòng ra.
"Cậu tỉnh đúng lúc lắm." Cừu Hành đóng cửa phòng làm việc: "Thu dọn rồi chuẩn bị đi thôi."
Giải Dương nhạy cảm nhận ra ngữ điệu của Cừu Hành có chút không giống với trước đó, anh hỏi: "Tâm trạng không tốt à?"
Động tác rút tài liệu ở trên giá sách của Cừu Hành khựng lại, quay đầu nhìn anh một cái rồi không thèm để ý nữa.
Quả nhiên là tâm trạng không tốt, Giải Dương thức thời không hỏi thêm nữa, cất nhạc phổ và di động vào trong ba lô, đứng dậy nói: "Tôi xong rồi, đi thôi."
Hai người xuống lầu lên xe, sau khi lên xe Cừu Hành bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Giải Dương vui vẻ vì được yên tĩnh, lấy di động ra bắt đầu lướt Weibo.
Giống như cốt truyện gốc, hiện giờ hot search trên Weibo đã lại bị nữ chính đóng chiếm. Ảnh chụp nữ chính quỳ xuống đất cứu người được mạnh mẽ đẩy lên, đám fan hâm mộ của nữ chính sau một ngày kiềm chế đang sôi sùng sục vui sướng mắng chửi anti, hoàn toàn không dừng vả mặt được.
Giải Dương bấm vào xem Weibo của nữ chính, phát hiện chỉ một ngày ngắn ngủi mà nữ chính đã có thêm mấy chục vạn fan hâm mộ.
"Ở thành phố B có chỗ ở chưa?"
Giải Dương hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn sang Cừu Hành, thấy mắt hắn vẫn nhắm như cũ, thu tầm mắt lại, rời khỏi Weibo của nữ chính, vừa kiểm tra Weibo của các thành viên IUD vừa trả lời: "Công ty có ký túc xá, nhưng tôi định mua nhà."
Cừu Hành "ừm" một tiếng.
Giải Dương bấm vào Weibo của Mạc Bân.
Dòng trạng thái mới nhất của gã được đăng vào tối hôm qua, là chín bức ảnh selfie với lời đề là: Quay xong rồi về thành phố B thôi. Sáng sớm ngày mai còn phải chạy đến tập trung với đám anh em nữa, mệt ghê, nhưng tôi sẽ cố gắng [nắm tay] [nắm tay] [nắm tay] ✊????✊????✊????.
Dòng trạng thái này còn tag thêm mấy người khác, tất cả đều là khách quý thường trú của chương trình truyền hình thực tế kia, không có một câu nào nhắc tới IUD.
Giải Dương nhíu mày, ấn mở phần bình luận ở dưới.
Ba bình luận hàng đầu đều là "Đau lòng anh quá" "Anh ơi cố lên" "Anh giỏi quá đi mất" các kiểu rắm cầu vồng*, đến cái thứ tư lại xuất hiện một cái bình luận rất không hài hòa.
*Ý chỉ lời khen quá trớn, mất hết liêm sỉ của fan
Văn võ song toàn: Tất cả là do cái tên dự bị kia, làm hại anh phải ở lại đó thêm một ngày, nên giờ ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Cái gì mà đột ngột bị bệnh nặng cơ, tất cả đều là giả! Tôi có bạn học là nhân viên công tác ở đài truyền hình thành phố S, cô ấy nói là cái tên dự bị kia lúc quay chương trình, hành xử nát bét, mắc bệnh gì đó là giả vờ thôi, để tránh cho việc sau này chương trình phát sóng bị mất mặt ấy mà.
Dưới cái bình luận này có rất nhiều phản hồi của fan Mạc Bân khuyên vị này đừng nói lung tung, đừng nghe búa rìu dư luận, đừng tung tin đồn nhảm, còn bày tỏ rất chờ mong ngày phát sóng chương trình và khi người mới chính thức lên sân khấu. Nhưng cũng có vài "người qua đường" vẫn rất "trung lập" bày tỏ, nếu như phốt này là thật thì cái người mới của IUD kia quá tệ.
Giải Dương ngửi thấy mùi một cơn bão tố, lại chuyển sang xem Weibo của Đồng Kiếm và Kha Lam, quả nhiên thấy được dưới hai dòng trạng thái mới có rất nhiều fan hâm mộ đang hỏi chuyện giả bệnh.
"Vẫn định tiếp tục làm nghệ sĩ?"
Ngón tay lướt Weibo của Giải Dương dừng lại, dứt khoát đóng ứng dụng, nhìn về phía Cừu Hành, anh trả lời: "Không chỉ có vậy."
Rốt cuộc Cừu Hành cũng mở mắt, liếc anh một cái, hừ một tiếng: "Còn tính làm gì nữa?"
"Đó không phải là chuyện anh cần biết lúc này."
"Hay cho một cái tôi không cần biết." Tâm trạng Cừu Hành có vẻ khá hơn, giọng điệu rất ung dung thong thả: "Vậy chừng nào thì tôi có thể biết?"
"Khi cần anh hỗ trợ."
Cừu Hành sững sờ, sau đó nở nụ cười, tươi cười dựa người vào thành ghế, nhắm mắt lại, hô hấp trở nên chậm rãi, hắn nói: "Vậy sao, vậy thì tôi sẽ đợi đến..." Thanh âm dần chìm xuống, ánh nắng từ ngoài cửa sổ quét vào, phủ lên trên người hắn, lại không làm ấm nổi sắc mặt tái nhợt của hắn, không làm mờ đi vết xanh nơi quầng mắt.
Đây là một người mắc bệnh nan y rất mệt mỏi, còn thiếu ngủ nghiêm trọng.
Tầm mắt Giải Dương đi xuống, rơi trên bàn tay khớp xương rõ ràng của Cừu Hành, nhìn phần móng sậm màu lộ rõ sự không khỏe mạnh, xoay người lấy cái chăn lông trước đó mình đã đắp, giơ tay, vứt lên người Cừu Hành.
Sức khỏe của mẹ Cừu không được tốt, gần một năm nay chỉ ở trong viện dưỡng lão, có đội ngũ y bác sĩ chuyên nghiệp cẩn thận chăm sóc. Từ nội thành đến viện dưỡng lão hơi xa, lại bị tắc đường mấy lần, đợi đến lúc Cừu Hành và Giải Dương đến viện dưỡng lão thì trời cũng đã tối.
Cừu Hành ngủ cả đường, đến lúc xe đi vào viện mới mở mắt ra. Hắn thấy tấm chăn trên người mình thì hơi ngẩn ra, khẽ hừ một tiếng ném nó đi: "Làm chuyện không đâu."
Giải Dương nghịch di động không thèm để ý tới hắn.
Xe đỗ ở sâu trong bãi đỗ xe lộ thiên của viện dưỡng lão, hai người lần lượt xuống xe, một trước một sau đi đến một tòa nhà nhỏ ấm áp cách đó không xa được hoa cỏ cây cối vây quanh.
"Lát nữa biết điều một chút." Cừu Hành giẫm lên những vệt sáng lẻ tẻ bị cắt vụn bởi lá cây: "Đừng để mẹ tôi phải khó chịu, bà đã không còn nhiều thời gian."
Giải Dương ngẩng lên, phát hiện bóng dáng Cừu Hành khi ngược sáng thật sự rất gầy.
Theo cốt truyện, mẹ Cừu qua đời vào tháng hai sang năm, từ giờ đến lúc đó còn không đủ nửa năm.
Anh nhẹ nhàng dẫm lên cái bóng thu nhỏ của Cừu Hành ở đằng trước, gật đầu: "Được."
Trên tầng hai của căn nhà, mẹ Cừu với mái tóc hoa râm ngồi trên xích đu, vừa chậm rãi đong đưa vừa ngây dại ngắm sao trên trời.
Cừu Hành nhẹ bước đi qua, ngồi xổm ở bên người bà, cười hỏi: "Sao đẹp như vậy à? Lần nào con tới cũng thấy mẹ đang ngắm sao."
Mẹ Cừu nghiêng đầu nhìn hắn, không nói gì đã cười. Bà giơ tay xoa đầu hắn: "Tới rồi à, đã ăn cơm tối chưa?"
"Rồi ạ, mỗi ngày chú Liêu đều nấu cái đống cám heo đó cho con ăn, nhìn đã thấy mất khẩu vị."
"Đừng kén ăn, Tiểu Liêu cũng là vì tốt cho con thôi."
Cừu Hành lấy tay bà xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay. Hắn đứng dậy, ngồi lên cái ghế bên cạnh, vẫy tay với Giải Dương.
Giải Dương phối hợp đi qua đứng bên cạnh Cừu Hành, nhìn mẹ Cừu, lễ phép chào hỏi: "Con chào bác ạ, con là Giải Dương."
Mẹ Cừu quan sát anh một hồi rồi hỏi: "A Hành có tốt không?"
Giải Dương thành thật trả lời: "Tạm được ạ, hơi xấu tính một tí, nhưng con thấy vẫn ổn."
Mẹ Cừu cười, khoát tay với anh.
Giải Dương không hiểu cái khoát tay này có ý gì, bảo anh đi ra ngoài à?
Anh nhìn về phía Cừu Hành.
Đúng lúc Cừu Hành cũng đang nhìn Giải Dương, vẻ mặt có hơi kì dị, thấy Giải Dương nhìn mình, hắn bỗng đổi thành dáng vẻ mất kiên nhẫn ghét bỏ vô cùng, trách mắng: "Nhìn mà không hiểu à? Mẹ tôi bảo cậu ra ngoài. Lên xe ngồi chờ tôi, đừng có chạy lung tung. Càng ngày càng thấy ngu chết đi được."
"..."
Giải Dương không hiểu tự dưng Cừu Hành dở cái chứng gì, bèn mặc kệ hắn, lễ phép chào tạm biệt mẹ Cừu rồi xoay người rời đi.
Sau khi Giải Dương đi mất, mẹ Cừu hỏi: "Không ghét thằng bé hả?"
Cừu Hành không trả lời, thò tay kéo chăn cho bà, nói sang chuyện khác: "Hai ngày trước Thanh Lâm xảy ra tai nạn xe, đầu va đập, nhưng không có vấn đề gì. Lúc ấy thằng bé lái cái xe con tặng nó, nguyên nhân của vụ tai nạn là do phanh xe xảy ra vấn đề. Hôm trước con đi thăm nó, nó còn thăm dò xem có phải con thích đàn ông không."
Mẹ Cừu lạnh mặt: "Nhà họ Phong đúng là tính toán rất tốt, trước kia Thanh Lâm kính trọng và thân thiết với con như thế mà giờ cũng học được cách thăm dò con."
"Con lại cảm thấy như vậy cũng không tồi. Thanh Lâm ngày trước quá cứng nhắc, không có tâm huyết, không thể làm chuyện lớn. Lần này xảy ra tai nạn lại có vẻ trở nên tốt hơn. Con nghe nói thằng bé chuẩn bị rời khỏi công ty của nhà họ Phong, tự mình lập nghiệp."
Vẻ mặt của mẹ Cừu bớt khó coi hơn.
"Con người đều phải trải qua chèn ép mới khá lên." Giọng Cừu Hành mang theo sự vui mừng: "Thương trường như chiến trường, mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết. Trước kia Thanh Lâm nhẹ dạ, quá nhiều lo lắng đắn đo, hiện giờ ngay cả con nó cũng dám thăm dò, có lẽ ép nó thêm lần nữa, nó sẽ thật sự trưởng thành."
"Vậy còn con?" Mẹ Cừu nắm chặt tay hắn: "Thằng bé trưởng thành, con thì sao?"
"Con?" Cừu Hành giơ tay sửa lại mái tóc bị gió thổi loạn của bà, cười đến dịu dàng: "Con đến ngắm sao với mẹ."
Mẹ Cừu dùng sức hất tay hắn: "Mẹ tìm bạn đời cho con không phải là để con đến đây ngắm sao! Đứa bé nhà họ Giải kia trông tốt hơn lời kể nhiều, lại có ngũ hành thuộc Thủy, chắc chắn sẽ vượng con, con sẽ khỏe lên..."
Tiếng bà chợt trở nên mơ hồ không rõ, sự tỉnh táo lí trí trên mặt bị trì độn nghi hoặc thay thế, bà lại nắm chặt tay Cừu Hành, không ngừng thì thầm như thím Tường Lâm*: "A Hành, con mau đi tìm chị con đi, nó bị nhà họ Phong lừa, sống rất khổ sở, cả Thanh Lâm nữa, con mau tìm hai đứa nó về đi..."
*Thím Tường Lâm là một nhân vật trong tác phẩm Lễ Cầu Phúc của Lỗ Tấn, thím là hình ảnh đại diện cho số phận bất hạnh của người phụ nữ ở chế độ cũ, dù thím cần cù thiện lương nhưng bị giẫm đạp bởi những phong kiến lễ giáo, có vẫy vùng phản kháng đến mấy cuối cùng vẫn bị xã hội thời bấy giờ đè chết.
"Con tìm được rồi." Cừu Hành đã quen việc bà lúc tỉnh lúc mê, trấn an vỗ lên lưng bà. Hắn nghiêng người ôm lấy vai mẹ Cừu: "Con tìm được rồi, bọn họ sắp về rồi."
...
Giải Dương phát hiện ra Cừu Hành rời khỏi viện dưỡng lão thì tâm trạng càng xuống dốc, mà còn trở nên tồi tệ một cách hết sức rõ ràng.
Xe vừa đến nội thành, Cừu Hành đã bảo tài xế ngừng xe, đuổi Giải Dương xuống.
Giải Dương mở cửa xuống xe, quay người thương lượng với Cừu Hành: "Lần sau anh có việc tìm tôi thì có thể báo trước một câu không? Khoảng thời gian tới tôi sẽ rất bận, nếu như anh lại đột ngột tới tìm như hai lần vừa rồi thì nhiều khả năng là tôi không có thời gian ra gặp anh."
Cừu Hành cười lạnh: "Cậu dám thử không gặp tôi xem, Chu Miểu, lái xe!"
Ô tô nhanh chóng phóng đi, một phút sau lại lùi về.
"Tôi thấy mấy nghệ sĩ khác đều có trợ lý, bên cạnh cậu lại không có nổi một mống, chẳng ra cái thể thống gì! Ngô Thủy, về sau anh đi theo Giải Dương."
Xe lại lái đi.
Giải Dương nhìn về phía vệ sĩ Ngô Thủy cũng bị đuổi xuống xe. Ngô Thủy xấu hổ nở nụ cười, cố gắng chào hàng bản thân: "Giải tiên sinh, thật ra tôi..."
"Im." Giải Dương cởi ba lô trên vai xuống, ném lên tay Ngô Thủy, hỏi y: "Có biết xem nhà không? Tôi muốn mua nhà, càng sớm càng tốt."
_________________________________
Đọc mà thấy thương A Hành và mẹ Cừu quá:(
Thật sự rất phục tác giả khi so sánh mẹ Cừu với thím Tường Lâm.
Thím Tường Lâm là một người phụ nữ bất hạnh vô cùng, sống một cuộc đời bi kịch, thím là nạn nhân của tảo hôn, lấy người chồng kém mình đến chục tuổi, bản thân thím chỉ kém mẹ chồng 3-4 tuổi. Chồng mất, thím lại bị mẹ chồng bán cho người ta làm vợ, rồi lại mất chồng. Hai lần sang đò nhưng không tìm được hạnh phúc, niềm hi vọng duy nhất của thím chỉ có đứa con thì lại bị sói ăn thịt trong một ngày đầu xuân nhà nhà ăn mừng yên vui. Xuân đến nhưng lòng thím không còn xuân, cái chết của bé Mao đã trở thành vết thương lòng không bao giờ khỏi của thím Tường Lâm. Thím lay lắt sống cuộc đời ăn xin đầy tủi nhục đau thương, đến mức mà Lỗ Tấn viết: "Một đời người không nơi nương tựa như một thứ đồ chơi cũ kỹ, chơi lâu ngày chán người ta vứt vào đống rác. Bấy lâu nay vẫn lăn lóc ở đấy khiến cho những kẻ sống sung sướng phải ngạc nhiên sao thím ta lại cố bám mãi vào cuộc đời làm chi." Những ngày cả làng tưng bừng chào đón năm mới (lễ cầu phúc) thì thím phải sống trong đau khổ đói kém, nhiều ngày không có đồ ăn, tất cả những gì thím có trong cái giỏ của mình là một chiếc bát mẻ. Đứa con trai duy nhất của thím, nguồn sống của thím bị sói ăn thịt vào một ngày đầu xuân thì thím cũng ra đi trong cái đói vào một ngày cuối đông chuẩn bị sang xuân, chấm dứt một kiếp người bi kịch.
Điểm chung giữa mẹ Cừu và thím Tường Lâm là việc mất chồng, mất con và phải đối mặt với đủ thứ định kiến từ xã hội và từ cả chính người thân trong gia đình, nhưng mẹ Cừu may mắn hơn thím Tường Lâm là bà còn Cừu Hành, nên bà đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả, bảo vệ gia tài của chồng, bảo vệ con và bảo vệ chính bản thân bà. Nhưng nỗi đau mất đứa con gái mình hết mực yêu thương với bà vẫn là quá lớn, cháu ngoại lại không thể đưa về, sau này còn bị nó hiểu lầm hận thù, con trai cũng đau ốm có khi còn mất trước bà. Thật may là lần này có Dương Dương đến thay đổi mọi việc, cứu bà, cứu con trai bà, cứu cả đứa cháu ngoại của bà.