Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 80: “Em đã chạm vào em ấy?”



Cậu cả Lưu Giang, ngồi bên cạnh mẹ Cừu Hành hỏi han ân cần. Cậu út Lưu Chúc yên lặng ngồi một bên, lúc bị hỏi mới trả lời vài câu.

Con, cháu do hai người đưa đến ngồi rải rác xung quanh, người lớn nói chuyện, trẻ con cười đùa chạy nhảy, thoạt nhìn có vẻ đầm ấm, vui vẻ của một gia đình sum họp trong ngày Tết.

Mẹ Cừu Hành đã quá lâu không gặp họ hàng bên nhà mẹ đẻ, thấy anh trai với em trai đưa cả nhà qua, lông mày lộ ra vẻ vui mừng không che giấu được, thiếu chút nữa nói ra.

Lúc Giải Dương đi theo Cừu Hành mang trà đến, Lưu Giang đang thở dài.

“Hiện tại doanh nghiệp không dễ kiếm tiền, kỳ thật trong nhà …… Ầy, nói ra lại làm em lo lắng, em cứ yên tâm an dưỡng đi, anh còn đang chờ lúc Thế Hiên kết hôn mời rượu mừng em.”

Mẹ Cừu Hành vẻ mặt ngạc nhiên, liếc nhìn Lưu Thế Hiên đang ngồi nghịch điện thoại, hỏi Lưu Giang: “Thế Hiên sắp kết hôn rồi á? Là con nhà ai? “

Lưu Giang cố gắng giúp bà tìm trọng điểm, nói: “Không có con nhà ai hết, anh tiện thì nói thôi, nó tuổi tác lớn rồi, nên tìm. Cũng trách nó không biết cố gắng một tí, khởi nghiệp nhiều năm mà cứ mãi dậm chân tại chỗ, đối phương đều vì nguyên nhân sự nghiệp nó thất bại mà bỏ, trong nhà cũng chẳng giúp gì được cho nó, hầy!!!!”

Mẹ Cừu Hành an ủi: “Anh, con cháu đều có phúc của con cháu, chúng ta đều là những người sắp xuống mồ, thôi thì tự quản lý bản thân đừng gây phiền phức cho tụi nó đã là sự giúp đỡ lớn nhất rồi. Anh cứ yên tâm đi, Thế Hiên đẹp trai, lịch sự, sự nghiệp lẫn hôn nhân sau này sẽ có.”

Lưu Chúc ngồi bên cạnh gật đầu đồng ý: “Chị Hai nói đúng. Anh hai, anh thật quá cố chấp, Em nghĩ gia đình mình mấy năm nay vẫn ổn mà. “

Giải Dương, đặt trà trên bàn cà phê, thiếu chút nữa là không nhịn nổi cười.

Ba anh em nhà họ Lưu này thật là thú vị. Người anh cả Lưu Giang tham lam và tự phụ, người con thứ Lưu Tinh; mẹ của Cừu Hành sắc sảo và cứng rắn, người em út Lưu Chúc thì trung thực. Ba người ngồi nói chuyện linh tinh cũng ra chuyện hay để xem.

Một bàn tay đột nhiên duỗi ra vững vàng bắt lấy cốc trà mà Giải Dương định đặt xuống, không biết là ngẫu nhiên hay cố tình, bàn tay đưa về phía trước quá mức, quấn lấy đầu ngón tay của Giải Dương, nhẹ nhàng sờ sờ mó mó …..

Giải Dương dừng lại và nhìn chủ nhân của bàn tay này.

Lưu Thế Hiên mỉm cười với Giải Dương, dùng ngón tay giữ đáy cốc, như thể cái chạm vừa rồi chỉ là một tai nạn, nói: “Cảm ơn vì cốc nước.”

Giải Dương từ từ đứng thẳng người lên.

Cậy gần như đã quên rằng trong truyện, nguyên chủ đã từng có một hoặc hai bông hoa đào bị thối, và Lưu Thế Hiên này tình cờ là một trong số đó. Trong truyện, Lưu Thế Hiên nhìn thấy nguyên chủ ở Cừu gia bắt đầu nổi tâm tư, bí mật dụ dỗ chủ sở hữu ban đầu bằng những lời đe dọa rõ ràng, dùng mọi thủ đoạn đưa nguyên chủ lên giường.

Nếu như nhà họ Lưu không phải bị nam chính phá đổ, không chừng nguyên chủ không chừng bị thứ rác rưởi này hại thành công.

Giải Dương cũng mỉm cười, rót nước đặt lại trên bàn cà phê, sau đó lấy khăn giấy ra lau ngón tay cẩn thận, nhìn Lưu Thế Hiên nói: “Không cần khách sáo, nước này cũng có phải rót cho cậu uống đâu.” Sau đó, cậu ném khăn giấy lẫn cốc nước vào thùng rác.

Biểu cảm của Lưu Thế Hiên thay đổi. Mấy đứa em họ ngồi cạnh Thế Hiên cũng đang lén lút đánh giá Giải Dương có chút kinh ngạc.

Tự nhiên ném luôn cái cốc đi?

Phòng khách ồn ào bỗng im bặt.

Cừu Hành đang quay lưng về phía Giải Dương để đưa trà cho Lưu Chúc, quay lại nhìn Giải Dương và mấy đứa họ Lưu đang ngồi trên ghế sofa, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Có người đến chúc tết còn mang theo thủ đoạn tán tỉnh bỉ ổi” Giải Dương vẫn lấy khăn lau sạch ngón tay, sau đó nhìn sang mẹ Cừu Hành nói: “Bác gái, cháu không quấy rầy gia đình nói chuyện….ảnh hưởng đến không khí, xin lỗi cháu không tiếp được.”

“Không tiếp được cái gì?” Bà hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lạnh lùng nhìn Lưu Thế Hiên “Cháu là chủ, tụi nó là khách. Đến đây ngồi cùng ta, Hành! đưa chúng nó ra ngoài, ồn ào nhốn nháo trông có ra cái gì không!”

Lưu Giang vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết em gái mình vì một người ngoài như Giải Dương mà đang muốn đuổi mấy đứa cháu ra ngoài, cảm thấy không nói không được: “Em gái, tết nhất——”

Mẹ Cừu Hành trực tiếp ngắt lời: “Anh cả, chúng ta hiếm khi gặp nhau, anh không muốn yên tĩnh mà nói chuyện với em sao?”

Lưu Giang đến đây là có mục đích nên không muốn chọc tức em gái, Vì vậy lão đành phải im lặng, trừng mắt nhìn Lưu Thế Hiên sau đó nặng nề liếc Giải Dương, nói: “Thế Huy, đưa em trai với vợ con ra ngoài ngồi.”

Cừu Hành chặn Lưu Thế Huy đang chuẩn bị đi, cầm lấy bàn tay mà Giải Dương đã lau và nhìn kỹ hơn, hỏi: “Em làm gì em ấy thế?”

“Thừa dịp cầm tách trà thì đã chạm vào một chút thôi”

Vẻ mặt Cừu Hành trở nên rất đáng sợ, anh ấy nắm lấy tay Giải Dương và siết chặt, nhìn Lưu Thế Hiên, và hỏi: “Em đã chạm vào em ấy?”

Trong lòng Lưu Thế Hiên biết không ổn rồi, giải thích: “Anh họ, tất cả chỉ là hiểu lầm, em chỉ vô tình chạm phải khi cầm cốc lên thôi.”

Giải Dương nhíu mày: “Vậy ý cậu là tôi đang nói dối?”

Thấy bầu không khí sắp đóng băng, Lưu Giang lại vội vàng lên tiếng: “Thế Hiên, đừng có nói nữa, đi ra ngoài với đám Thế Huy! Hành, chuyện này nói sau đi, tết nhất rồi, hiếm khi mọi người được ngồi với nhau.” Nói xong nháy mắt ra hiệu với Lưu Thế Huy.

Lưu Thế Huy nhận được gợi ý từ Lưu Giang, vội vàng vòng qua Cừu Hành và đẩy Lưu Thế Hiên đi ra ngoài, mấy đứa sợ hãi trước khí chất và biểu cảm của Cừu Hành nên không dám ở lại nữa, vội vàng dắt bọn trẻ đứng dậy đi ra ngoài.

Phòng khách nhỏ nhanh chóng trống rỗng.

Ánh mắt của Cừu Hành nhìn theo bóng lưng của Lưu Thế Hiên, ánh mắt u ám và đáng sợ.

Mẹ ann nói: “Hành, con ra ngoài tiếp Thế Huy và những đứa khác đi. Dương Dương, qua ngồi với chúng ta một lát.”

Cừu Hành không nhúc nhích.

Giải Dương rút tay ra vỗ nhẹ vào mu bàn tay của anh,nói: “Anh đi ra ngoài đi.”

Cừu Hành miễn cưỡng kìm nén tính khí của mình và nói: “Sẽ quay lại sớm.” Nói xong, anh lạnh lùng nhìn Lưu Giang và đi ra ngoài.

Lưu Giang bị Cừu Hành chọc cho mặt tối sầm lại, càng thêm giận chó đánh mèo nhìn Giải Dương nói: “Tết nhất náo loạn hết cả lên, không hiểu chuyện.”

Giải Dương ngồi ở bên cạnh mẹ Cừu Hành nói: “Không hiểu chuyện thật, cái loại đến nhà người khác còn táy máy tay chân thì tốt nhất nên nhốt ở nhà, đừng có mang ra ngoài.”

Da mặt Lưu Giang co giật.

“Dương Dương nói đó” Mẹ Cừu Hành nói, chặn lại lời khiển trách mà Lưu Giang chuẩn bị phun ra, quay sang Lưu Chúc bảo: “Em trai, đây là Giải Dương, bạn đời em chọn cho Cừu Hành. Sẽ tổ chức hôn lễ với Cừu Hành, em nhất định phải tới.”

Lưu Chúc gật đầu: “Em sẽ tới.”

Lưu Giang bị bơ đẹp, trong lòng đang buồn bực, giọng điệu càng trở nên trầm trọng:”Em thật hồ đồ mà! Bạn cái gì mà bạn, em còn mỗi mình Cừu Hành, còn tìm cho nó nam nữa, không sợ Cừu gia tuyệt hậu à?”

Niềm vui khi nhìn thấy người thân trên gương mặt của bà đã biến mất, bà ảm đạm:” Anh, Cừu Gia tuyệt hay không tuyệt, anh họ Lưu quan tâm làm gì? Hơn nữa Cừu gia còn mấy chục người kia kìa, đang đẻ không ngừng ấy.”

Lưu Giang nghẹn nói: “Anh cũng chỉ là quan tâm Hành thôi, nhìn đứa con thứ hai của Thế Huy mới năm ngoái để xem, dễ thương làm sao! Nếu Hành muốn có con——”

“Vậy thì để Dương Dương tìm người mang thai hộ, Hành nó sức khỏe không tốt, có lẽ sẽ đi trước Dương Dương. Còn Dương Dương sẽ còn có con cái để dựa vào, về sau bớt cô đơn, tính cách Dương Dương tốt, dạy dỗ con chắc cũng không tồi, em cũng yên tâm.” Bà nói xong nhìn Lưu Giang cười cười “Cũng cảm ơn anh đã quan tâm, thay em nghĩ nhiều như vậy, có tâm.”

Đây gần như gõ thẳng vào mặt với cảnh cáo Lưu Giang.

Sắc mặt Lưu Giang trắng đỏ, lão nói: “Em thật sự là hồ đồ! Kiếm người mang thai con Giải Dương, nó là người ngoài, sao em hồ đồ thế?”

“Dương Dương có tên trong sổ hộ khẩu thì tại sao lại là người ngoài?” Bà hoàn toàn lạnh nhạt nói: “Em nghĩ anh mới hồ đồ ấy, nếu thật sự nói về khoảng cách giữa chúng ta, nhiều năm trước em với anh đã khác nhà với nhau rồi, em có lương tâm trong sáng với Lưu gia, Lưu gia được như bây giờ ít nhiều do em nâng đỡ. Hiện tại em với Hành cô nhi quả phụ, em không yêu cầu anh chăm sóc, em chỉ mong anh ở cái tuổi đáng lẽ phải dưỡng thọ đừng làm mấy chuyện dại dột mà cắt mất đường lui của hậu bối Lưu gia.”

Lời nói đã đến nước này rồi, bàn tính mà Lưu Giang muốn gẩy số bị bà nhìn thấu, còn chẳng thèm uy hiếp. Lão tức giận đứng dậy, lần nữa niệm lại mấy câu “Có tâm mà thành lòng lang dạ thú” rồi đi ra khỏi phòng khách.

Lưu Chúc đưa tay vuốt lưng bà rồi nói: “Chị hai, tức giận làm tổn hại thân thể.”

Sự lạnh nhạt trên mặt bà trở nên nhẹ hơn một chút, nhìn Lưu Trúc và nói: “Em trai, đừng giống như anh trai nhé.”

Lưu Chúc lắc đầu nói: “Đạo đức không cho phép, em hiểu đạo lý con cháu có phúc của con cháu.”

Đám người Lưu gia vội vàng rời đi, cơm còn chưa ăn. Mẹ Cừu Hành bị anh cả làm thương tâm, y tá đẩy bà về phòng, không cho Giải Dương hay Cừu Hành quấy rầy ngay cả bữa trưa cũng được ăn trong phòng.

Áp suất trên người Cừu Hành xuống rất thấp, sau khi ăn trưa xong, anh cầm điện thoại di động lên phòng làm việc nhỏ trên tầng hai, hình như đi gọi điện cho Hà Quân.

Không có ai làm phiền, Giải Dương trở về phòng, lấy máy tính tiếp tục hoàn thành bản nhạc piano.

Xong xuôi thì cũng 4h chiều rồi, Giải Dương gặp khó khăn. Vẫn phải tự chơi thì mới cảm nhận được, tắt máy tính đứng dậy đi xuống nhà.

Có một giọng nói phát ra từ phòng khách nhỏ, là giọng của mẹ Cừu Hành.

“Sở dĩ Lưu Thế Hiên với Lưu Giang không kiêng nể như thế là bởi họ cho rằng Dương Dương không quan trọng với con, có thể tùy ý bắt nạt. Trút giận lên người Lưu Thế Hiên thì có ích gì? Còn không chói chặt người ta vào? Về sau còn nhiều người nữa duỗi tay vào lãnh thổ của con nữa cơ!”

Giải Dương dừng lại,không đi vào.

Một lúc sau, giọng nói của bà vẫn vang lên.

“Trách ta, không cho anh được một cơ thể khoẻ mạnh. Tưởng tìm bạn đời cho anh nhưng lại khiến anh rơi vào tình thế khó xử. Sao anh lập dị thế? Tùy bố anh!”

Im lặng kéo dài.

Giải Dương ở đó vài giây, quay trở lại trên lầu, sau khi vào cửa liền nhìn thấy áo khoác của Cừu Hành treo trên mắc áo, không nhịn được dùng tay đánh mấy cái.

Cậu ngồi trên sô pha lấy điện thoại ra lướt Weibo, muốn thay đổi tâm trạng.

Tình hình trên Weibo có chút kỳ lạ.

Chỉ trong một đêm, tất cả tin tức về Mộc Chu Dịch trên hot search đều biến mất. Tin tức quy tắc ngầm cũng chỉ còn dư lại cái thông báo của Hoàng Thiên. Tất cả các đoạn chat của Hà Như Dân đăng cũng xoá nốt, thậm chí có một blog nói rằng mấy cái đó đều là giả.

Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là minh tinh kia bất ngờ đứng ra xin lỗi, nói rằng những lời buộc tội trước đây của cô là nói bậy, nói rằng cô đang có mối quan hệ yêu đương bình thường với Hà Như Dân.

Mặc kệ lời xin lỗi và lời giải thích này có nực cười bao nhiêu, nhưng bét nhất ngoài mặt, Hoàng Thiên vẫn có thể kéo lại lòng tự trọng.

Những cái này chứng tỏ một điều—— Hoàng Thiên nhờ quan hệ công chúng, Hà Như Dân thoả hiêp, và ai đó đứng sau bảo vệ Mộc Chu Dịch.

Nếu không có ai bảo vệ, Mộc Chu Dịch có thể sẽ bị rơi xuống đáy hoặc bị phong sát, nhưng nếu có người bảo vệ, thì Mộc Chu Dịch có thể có thể vùng vẫy một lần nữa.

Giải Dương đột nhiên nhớ tới lời Phong Thanh Lâm nói ngày hôm qua, liền vào WeChat của Tần Thành.

Giải Dương: Giúp tôi điều tra Hồng Chí Kiệt, vẫn tiếp tục theo dõi động thái của Mộc Chu Dịch.

Tần Thành chưa có trả lời tin nhắn, có lẽ chưa dậy. Giải Dương thoát WeChat, vào Weibo kiểm tra lại thì thấy đám thủy quân đã bắt nhịp theo hướng có người cố tình khống chế Hoàng Thiên, cố ý che lấp sự tồn tại của Mộc Chu Dịch.

Mọi thứ thực sự không đúng lắm.

Giải Dương gửi một tin nhắn WeChat khác cho Quý Trạch Huy để anh ta chú ý đến động thái của Hoàng Thiên.

Những ngày sau đó, Weibo càng trở nên kì quái.

Vào ngày mùng 4 Tết, một đôi vợ chồng quốc dân, nổi tiếng tình cảm sâu đậm, bất ngờ bị tuồn ra tin nhà trai “xuất quỹ”, con Tuesday là trợ lý, còn có tin Tuesday đó đã bí mật sinh con. Biệt đội ăn dưa ngay lập tức chú ý đến.

Vào ngày mùng 5 Tết, một nhà làm phim kỳ cựu nào đó ở chỗ chương trình phỏng vấn lỡ miệng nói, một tiểu hoa đán họ Mộc nào đó gần đây bị người ta chỉnh, người quá ngay thẳng sẽ dễ đắc tội, rất thảm.

Vào ngày mồng sáu, một đoạn chat ghi lại cảnh Mộc Chu Dịch bị Hà Như Dân đe dọa, không biết từ đâu ra.

Vào ngày mồng bảy Tết, nghỉ lễ kết thúc, thị trường chứng khoán mở cửa, cổ phiếu của Hoàng Thiên tiếp tục giảm ngay khi thị trường mở cửa



Sau bữa trưa, Giải Dương và Cừu Hành tạm biệt mẹ Cừu Hành, lên xe trở về hoa viên Cảnh Hà. Trong xe, Giải Dương nhận được cuộc gọi từ Quý Trạch Huy.

“Tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn lắm” giọng nói Quý Trạch Huy hơi thì thầm “Sau khi thị trường chứng khoán mở cửa, cổ phiếu của Hoàng Thiên đi xuống hẳn một đường nhưng chủ không hề hoảng, còn đi ra ngoài ăn một bữa cơm với cha con Hà Như Dân. Mộc Chu Dịch mấy ngày nay cũng không biết đã chạy đi đâu, nhưng chủ tịch với hai cha con nhà kia cũng không tìm cổ nữa.”

Giải Dương trầm ngâm, không trả lời.

“Hiện tại, nội bộ Hoàng Thiên đang loạn hết lên, một số cấp cao cũng rời đi rồi, cũng có nhiều nghệ sĩ muốn dứt hợp đồng. Các công ty khác cũng đang nhân dịp nhà cháy đi hôi của, tài nguyên cũng mất không ít, Hoàng Thiên sắp xong đời rồi mà Chủ tịch không sợ à?”

Rốt cuộc Giải Dương cũng nói: “Anh cũng mau nhân cơ hội hủy hợp đồng đi, không ở lại Hoàng Thiên lâu được đâu.”

“Tại sao?”

“Nếu không có tai nạn, chắc Hoàng Thiên sắp sẽ có một động thái lớn.”

Quý Trạch Huy chóng hỏi:“Động thái lớn nào cơ? ”

Giải Dương nói không rõ, rồi dặn dò Quý Trạch Huy vài câu rồi cúp điện thoại.

Từ khi lên xe Cừu Hành nhắm mắt nghỉ ngơi suốt, đột nhiên nói: “Kế hoạch mở rộng công ty diễn ra không tốt sao?”

Giải Dương quay đầu nhìn anh, trả lời: “Nói chung là vẫn suôn sẻ.”

Cừu Hành không nói nữa, xe yên tĩnh trở lại.

Giải Dương từ từ thu hồi ánh mắt.

Sau khi nhà họ Lưu đến, Cừu Hành đã hoàn toàn rút lui, những thứ mơ hồ, ám muội dâng trào không thể chịu đựng được đã biến mất chỉ trong một đêm, không biết đã ẩn sâu vào ngõ ngách nào rồi.

Về mặt lý trí, Giải Dương có thể hiểu được sự biến đổi, và những hành động lo lắng của anh.

Sự thành công của ca phẫu thuật tim đã cho phép anh tiến thêm một bước. Tuy nhiên, khi dũng khí và xúc động biến mất, lý trí một lần nữa giành lại thế thượng phong, bước đi trước đó lại bị lùi về, thậm chí còn lùi về phía sau tận hai bước….. Thì đó cũng chuyện bình thường.

Nhưng về mặt tình cảm, Giải Dương cảm thấy anh bị chiều hư mất rồi, hay thay đổi, nhát gan, không muốn rút lui cũng không dám vươn tới.

“Album mới của em chuẩn bị bắt đầu sáng tác vì việc thu âm rất gấp, nên trong khoảng thời gian tới em có thể không về nhà nhiều mà trực tiếp sống ở Dương Hành.”

Cừu Hành mở mắt một chút.

Chiếc xe đã vào hoa viên Cảnh Hà, tiến vào cổng.

Giải Dương tiếp tục: “Còn một điều nữa, vì em sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh trong dịp năm mới nên em đã giấu anh chuyện này. Năm ngoái em thử vai cho một bộ phim và đã được nhận. Sau khi thu âm xong album, em sẽ sớm vào đoàn để quay phim. Thời gian quay ước tính là bốn tháng.”

Cừu Hành ngồi thẳng dậy, nhìn Giải Dương đầy hoài nghi.

Xe đi vào cửa thứ hai, biệt thự đã ở trước mặt.

Giải Dương cũng quay đầu nhìn Cừu Hành nói: “Nói cách khác, từ hôm nay đến tháng tám, em có lẽ sẽ không ở nhà.”

Đôi mắt của Cừu Hành mở to.

Khi xe dừng lại, Ngô Thủy vốn đã đợi sẵn ở cửa, liền xách vali tiến lên một bước.

Giảo Dương mở cửa bước xuống xe, sau đó cúi người vẫy tay với anh trong xe, nói: “Buổi thu âm album sẽ bắt đầu vào chiều nay, em sẽ đến công ty trước, hẹn gặp lại sau.” Sau đó, cậu xoay người chuẩn bị rời đi.

Cừu Hành cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mặt mũi đen xì gọi “Đợi đã, Giải—”

“Đúng rồi.” cậu đột nhiên quay lại, một lần nữa lên xe, duỗi tay ra ôm lấy vẻ mặt của anh đang dần dần mất kiểm soát, dùng ngón tay sờ vào gáy anh và đưa hết dị năng tích lũy được trong thời gian này thành một quả bóng để đưa vào người anh: “Cừu Hành, lúc đi khám thì gặp lại.”

Nói xong, lập tức xuống xe trước khi anh ôm lại, lên xe Ngô Thủy và rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.