Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 81: Cừu Hành: Ngày mai đi ăn tối nhé?



Sau khi Giải Dương rời khỏi nhà, trước tiên cậu đến công ty cất vali, sau đó lái xe đến một phòng thu âm dưới tên Long Thụ Vưu.

Trong dịp Tết Nguyên Đán, toàn đội do Tần Thành sắp xếp với toàn đội của Long Thụ Vưu đã hoàn thành xong mọi thứ chuẩn bị trước khi thu âm Album, trong khoảng thời gian này, Giải Dương chỉ cần tập trung thu âm bài hát là được.

Long Thụ Vưu đích thân đợi ở bãi đậu xe của phòng thu, thấy Giải Dương ngay lập tức hỏi: “Cậu phải viết nhạc cho (tôi thấy Tức Viên Hiên) phải không?”

Giải Dương hiểu ý: “Tý nữa cho anh xem thử”

Long Thụ Vưu rất hài lòng.

Sau khi cả hai lên lầu, đầu tiên là cùng với các thành viên của đội sản xuất họp một cuộc họp ngắn, sau đó ngay lập tức bắt tay vào thu âm bài hát. Long Thụ Vưu rất chuyên nghiệp, có mẫn cảm cực cao với âm nhạc. Giải Dương nghĩ rằng hát hoàn hảo, vẫn luôn có thể tỏa ra sức sống mới là do sự nhắc nhở và giúp đỡ của Long Thụ Vưu.

Làm việc với những người xuất sắc đơn giản chính là hưởng thụ. Hai người họ thu âm ngày càng chăm chú hơn, Lúc thu xong thì trời đã tối còn giọng của cậu thì mệt dã rời.

Tần Thành đến đây từ mấy giờ trước rồi, thấy mọi người đã xong xuôi, đặt cơm hộp lên bàn mời mọi người đến ăn tối, sau đó nói với Giải Dương: “Sắp phải thu âm rồi, phải bảo vệ giọng, tôi đưa cho cậu toàn đồ ăn thanh đạm thôi đó! Nếu không quen thì phải tập quen, chờ sau khi thu xong thì dẫn cậu đi ăn một bữa lớn.”

Nghe đến thanh đạm, Giải Dương bất giấc nghĩ đến Cừu Hành. Cậu nhìn màn đêm trải dài ngoài cửa sổ, sau đó ngồi vào bàn cầm đũa lên, nói: “Không sao, tôi không kén ăn.”

Tần Thành cũng ngồi xuống.

Trong bữa ăn, Tần Thành nói ngắn gọn về việc phát hành ca khúc mới, lời mời làm việc mà anh ấy nhận được gần đây, sau đó: anh ấy liếc nhìn Long Thụ Vưu vừa ăn vừa đeo tai nghe bản nhạc piano và các nhân viên khác đang ngồi khá xa. Tiến lại gần Giải Dương thì thầm: “Tôi đã điều tra sơ qua Hồng Chí Kiệt.”

Giải Dương dừng đũa, hỏi: “Có gì đặc biệt không?”

“Hồng Chí Kiệt rất có mắt nhìn đầu tư và giao thiệp rộng, thông tin của lão một lúc nói không xong đâu, cho nên tôi chỉ nói về một số tin nghe được. Hồng Chí Kiệt và vợ đã ly hôn một năm trước, vợ lão là chủ tịch của Tạp Húc, tên Dương Thanh.”

Giải Dương giật mình, hỏi: “Lão với vợ lão thường ngày cảm tình như thế nào?”

“Cái này không rõ đâu, Hồng Chí Kiệt hiếm khi nói chuyện tình cảm ở bên ngoài, cuộc hôn nhân này hồi đó cũng là ẩn hôn đó thôi.”

“Mọi người đang nói về Hồng Chí Kiệt à?”

Giải Dương không biết từ khi nào Long Thụ Vưu đã tháo tai nghe và nhìn về đây, trả lời: “À, gần đây tôi khá để ý lão ta, anh biết thông tin gì gần đây của lão không?”

Trước tiên, Long Thụ Vưu ăn hai miếng cơm để lót dạ, sau đó trả lời: “Có, gần đây Hồng Chí Kiệt kiếm tiền từ tài nguyên, kế hoạch rất lớn. Giống như đang trên một con thuyền lớn và muốn thành lập công ty giải trí của riêng mình.”

“Thành lập một công ty giải trí á?”

Hoàng Thiên.

Giải Dương hiểu ra, nói: “Thì ra là như thế này.”

Thấy có gì không đúng lắm, hoá ra là Mộc Chu Dịch nói dối Phong Thanh Lâm, cô ta căn bản không muốn sang Tạp Húc, mà là kéo chỗ dựa lớn của mình vào Hoàng Thiên.

Với lại, so với Hoàng Thiên khổng lồ thì Tạp Húc cũng chỉ là một công ty cỡ vừa mới thành lập được hơn mười năm, thực lực không đủ, nếu có thể, tất nhiên tốt hơn hết là ở lại Hoàng Thiên.

Cho nên, tình huống thực tế là, Mộc Chu Dịch với Hồng Chí Kiệt, một người muốn thoái khỏi hạn chế Hà Như Dân và Hoàng Thiên, còn người kia dã tâm lớn không cam lòng chỉ làm cổ đông lớn của mỗi Tạp Húc, cho nên hai người bắt nhịp với nhau, Mộc Chu Dịch phụ trách loại bỏ hai cha con Hà Như Dân, Hồng Chí Kiệt ở sau bảo vệ cho Mộc Chu Dịch.

Hơn nữa Hồng Chí Kiệt ở trong giới bươn chải nhiều năm, tài nguyên và mối quan hệ của lão rất chất lượng. Giờ lão đang điên cuồng kiếm tiền, hẳn là để chuẩn bị nhập cổ phần Hoàng Thiên.

Và Hồng Chí Kiệt không chỉ giàu có, lão ta còn có cổ phần trong Tạp Húc. Mối nguy lớn nhất của Hoàng Thiên hiện nay việc nghệ sĩ ra đi. Nếu Hồng Chí Kiệt có thể đưa các nghệ sĩ của Tạp Húc đến với Hoàng Thiên, để lấp chỗ trống này …

Giải Dương siết chặt đũa.

Không có gì ngạc nhiên khi Hoàng Thiên lại không hoảng sợ. Không có gì lạ khi Chủ tịch Hoàng Thiên và cha con Hà Như Dân lại tha cho Mộc Chu Dịch. Mộc Chu Dịch hẳn là nên ở cạnh Hồng Chí Kiệt, trao đổi hợp tác, đúng là không thể động vào.

Mộc Chu Dịch thật sự có một chút năng lực, còn có thể nghĩ ra cách sống sót như vậy.

Tần Thành đã lâu không nhúc nhích, không khỏi sờ sờ cậu, hỏi: “Vậy thì sao?”

Giải Dương tỉnh táo lại cố kỵ trường hợp không đúng mà không nói gì hết. Chỉ nhìn Tần Thành lắc lắc đầu rồi tiếp tục ăn.

Sau khi trở lại công ty, Giải Dương nói cho Tần Thành những suy đoán của mình.

Nghe xong, Tần Thành cau mày nói: “Liệu Dương Hành có bị nhắm không? ghi âm trước đây của Hà Như Dân và hot search của Mộc Chu Dịch đều do chúng ta thực hiện còn gì. Dù tôi đã cố gắng che giấu hết mức có thể, nhưng họ vẫn sẽ điều tra ra thì sao………”

“Đừng lo, cho dù bọn họ có điều tra ra đi chăng nữa,hiện tại bọn họ cũng không dám làm gì Dương Hành. Hoàng Thiên giờ ốc còn không mang nổi vỏ ốc, phải nghỉ ngơi lấy lại sức, không có sức mà đi tìm người phiền toái.”

Tần Thành lo lắng một hồi nhìn về phía Phòng ngủ nhỏ đã được Ngô Thủy sắp xếp trước, xác nhận hỏi: “Mấy ngày tiếp theo cậu thật sự muốn ở công ty?”

Giải Dương. gật đầu.

“Bên chủ tịch Cừu…”

“Đã nói qua.”

Tần Thành cảm thấy thái độ của Giải Dương không đúng lắm, cẩn thận kiểm tra biểu cảm của cậu, do dự: “Giải Dương, cậu với chủ tịch Cừu lại giận dỗi nhau à?”

“Rõ ràng lắm sao?” Giải Dương quay đầu nhìn Vinh Đỉnh ở phía đối diện, ánh mắt của thuần thục nhìn về hướng khoảng tầng chín, phát hiện ra vị trí phòng làm việc của Cừu Hành vẫn còn sáng, cúi đầu lấy điện thoại tắt nguồn từ đêm đến qua trưa rồi bật lên thấy Cừu Hành gọi điện và gửi WeChat, cậu đáp: “cũng chả phải giận dỗi gì, tôi muốn dọa anh ấy một chút.”

Tần Thành:“…… ”

Anh dứt khoát rời đi.

Cừu Hành đã gửi tổng cộng ba tin nhắn WeChat, trước bữa tối và hơn mười phút trước.

Có hai trước khi ăn tối.

Cừu Hành: Đến Vinh Đỉnh ăn tối.

Cừu Hành: Không có ở Dương Hành à?

Hơn mười phút trước chỉ có một tin nhắn.

Cừu Hành: Làm việc xong rồi?

Giải Dương liếc nhìn tòa nhà Vinh Đỉnh đối diện, đánh chữ.

Giải Dương: Buổi chiều phải đi phòng thu âm.

Giải Dương: Em ngủ ở Dương Hành đêm nay, chúc ngủ ngon.

Nói xong, cậu tắt máy tắt đèn trong phòng làm việc và phòng ngủ nhỏ, lại quay về cửa sổ kính suốt sát đất.

Mười phút sau, đèn trong phòng làm việc của Cừu Hành tắt. Điện thoại của Giải Dương rung lên.

Cừu Hành: Chúc ngủ ngon.

Cừu Hành: Ngày mai đi ăn tối nhé?

Đối với một kẻ nhát gan, lời mời ăn tối kiểu này có lẽ là giới hạn.

Giải Dương không trả lời. Cậu đứng trước cửa sổ sát đất của văn phòng, ánh mắt của cậu như xuyên qua lớp màn đêm, nhìn thấy Cừu Hành cũng đang đứng trước cửa sổ kính suốt sát đất của văn phòng đối diện.

Cậu đưa tay chạm vào tấm kính rồi gõ nhẹ: “Ngủ ngon, đồ nhát gan.”



Những gì diễn ra trong tuần tiếp theo dần đúng như Giải Dương nghĩ.

Cổ phiếu của Hoàng Thiên, vốn được bán bởi các nhà đầu tư bán lẻ, đột nhiên bị mua vào điên cuồng, thông tin về vốn chủ sở hữu của Hoàng Thiên lặng lẽ thay đổi, Hà Như Dân và con trai của ông đã chuyển nhượng cổ phiếu Hoàng Thiên … Rốt cuộc, một ngày trước lễ nguyên tiêu trước đó, Hoàng Thiên đưa ra một tuyên bố chính thức hai cha con Hà Như Dân đã hoàn toàn rút khỏi hội đồng quản trị của Hoàng Thiên, chào đón Hồng Chí Kiệt đảm nhận vị trí phó chủ tịch của Hoàng Thiên.

Sau đó, Hoàng Thiên đăng một loạt tin nhắn chào mừng một số nghệ sĩ gia nhập nhập vào Huangtian, liên tiếp công bố một số dự án tương đối nặng ký.

Ngay sau khi thông tin này được đăng lên, cổ phiếu đang suy giảm của Hoàng Thiên lập tức ổn định và bắt đầu tăng đều đặn, cuộc khủng hoảng do quy tắc ngầm của Hà Như Dân và con trai gây ra đã trôi qua một cách êm thấm.

Trái ngược với tình hình ổn định của Hoàng Thiên, tình hình của Tạp Húc đang khá nghiêm trọng do số lượng lớn nghệ sĩ rời đi, rất nhiều dự án quan trọng và tài nguyên bị đào bới, gần như trở thành một công ty vỏ rỗng, nhanh chóng rơi vào khủng hoảng phá sản.



Sau một ngày bận rộn, Giải Dương lấy điện thoại ra gọi Phương Thành Nam.

Phương Thành Nam trả lời điện thoại rất nhanh, giọng mệt mỏi, nói: “Bên show (trận chiến cuối cùng) gửi lời mời hợp tác cho Kha Lam rồi, chắc ngày mai nhận được đấy. “

“Tôi tìm anh không phải vì chuyện này.”

Phương Thành Nam trầm mặc vài giây rồi hỏi: “Cậu cũng muốn ký hợp đồng với tôi?”

“Xem ra gần đây có nhiều công ty liên hệ với anh, vậy anh muốn đi đâu? ”

Phương Thành Nam không nói gì.

“Anh muốn ở lại Tạp Húc? thành thật mà nói ấy, tôi khá ngạc nhiên đấy, giờ anh là đỉnh lưu, rõ ràng có rất nhiều sự lựa chọn tốt hơn, nhưng anh không đi theo Hồng Chí Kiệt, cũng không đi sang công ty khác, thật…… Có tình có nghĩa.”

Phương Thành Nam rốt cuộc cũng lên tiếng: “Tôi chỉ là không muốn sau này hối hận, Tạp Húc kéo tôi lên, tôi… Nếu tôi cũng đi rồi, Tạp Húc thật sự sẽ xong đời.”

“Cho nên tôi cũng không phải đến để đào anh đi, mà muốn tới hỏi ý kiến của chủ tịch của anh, có muốn học tập Hồng Chí Kiệt, giống Hồng Chí Kiệt nhập cổ phần Hoàng Thiên, nhập vào Dương Hành.”

Sau một lúc, giọng của Phương Thành Nam thay đổi: “Cậu nói gì cơ?”



Về Dương Hành không lâu thì cậu nhận được tin nhắn của Cừu Hành.

Cừu Hành: Ngay mai nên đi khám rồi.

Giải Dương cố ý đợi một lúc rồi mới trả lời.

Giải Dương: Tối nay em sẽ về nhà.

Cừu Hành không trả lời. Giải Dương cất điện thoại đi, lấy một cây xương rồng nhỏ bên cạnh, cuối cùng hít một hơi thở thực vật, rồi quay ra khỏi văn phòng – một tuần rồi, đã đến lúc quay lại đưa dị năng cho anh.

Sau hơn một giờ, xe dừng trước biệt thự. Giải Dương xuống xe vào cửa, nhìn phòng khách trống không, dừng lại, trực tiếp đi về phía cầu thang.

“Đi đâu?”

Giải Dương dừng lại, nhìn về phía nhà hàng.

Cừu Hành bước ra với một ly sữa, cố gắng làm cho vẻ mặt và giọng điệu của mình trở nên bình thường hơn, và đưa sữa cho Giải Dương, và nói: “Uống rồi ngủ.”

“Cảm ơn.”

Giải Dương duỗi tay lấy sữa bò, nhưng anh lại không buông tay.

Giải Dương nhướng mắt nhìn anh.

“…Em gầy.” Cừu Hành chậm rãi nới lỏng cốc sữa, giả vờ thản nhiên dặn dò, “Lúc bận nhưng phải ăn uống đầy đủ, đừng lúc nào cũng ra ngoài ăn.”

Giải Dương nhướng mày: “Vậy anh thực sự đang dùng Ngô Thủy để theo dõi cuộc sống của em hả?”

Cừu Hành không thể bình tĩnh, ngay lập tức phủ nhận: “Không phải!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.