Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 83: Những lời bào chữa tồi tệ



Sao mà anh không sợ.

Hết câu này đến câu khác như đập vào tim Cừu Hành.

Cừu Hành nắm lấy tay Giải Dương và siết mạnh hơn một chút, cơ thể anh căng chặt như thể anh đang kìm nén điều gì đó, mặt mày nặng nề ép xuống, có một cơn bão khủng khiếp hiện lên trong mắt anh.

Nhưng anh vẫn cố tỏ ra lý trí, nửa cảnh cáo nửa cầu xin: “Giải Dương, em đừng kích thích tôi.”

“Em không kích thích anh, em chỉ nói thật” tay cậu bị nắm đến đau, nhưng cậu không giãy dụa, thậm chí còn chủ động nắm lại, “Cừu Hành, vừa nãy mới chỉ là mấy tình huống tốt thôi, còn những tình huống xấu nữa, có muốn nghe không?”

Trực giác Cừu Hành biết kế tiếp Giải Dương muốn nói những cái mà anh không muốn nghe, kéo mạnh tay Giải Dương, giọng điệu rất hung dữ: “Không được nói!”

Không chút sợ hãi, cậu vẫn tiếp tục: “Tình huống xấu là; sau khi anh rời đi, em không nhận được những gì em muốn từ anh, vì thế em trở nên mù quáng và điên rồ. Còn anh thì cho em quá nhiều tiền, chắc chắn sẽ có nhiều đứa rác rưởi bám chân em, họ cố ý tiếp cận em, giả vờ quan tâm và yêu em, còn em thì dần dần sa ngã. Nhưng thực tế là họ— ” 

Đột nhiên anh kéo cậu vào vòng tay và ôm lấy cậu, tay giữ sau đầu cậu.

“Đừng nói! Giải Dương, đừng nói.”

“…”

Giải Dương giơ bàn thả lỏng ôm lấy thân thể Cừu Hành, đặt cằm lên vai anh, nói: “Nhưng thật ra họ không yêu em chút nào. Họ chỉ lợi dụng em, rồi phản bội em, ở mặt tinh thần ngược đãi em, khiến em muốn mà không được, khiến em đau đớn——”

Cừu Hành đột ngột thả Giải Dương ra, tay ôm má cậu và cúi đầu xuống, đến gần môi Giải Dương một cách nhanh chóng.

Giải Dương nhìn thẳng vào anh, không nhúc nhích.

Khi sắp đến gần, Cừu Hành đột ngột dừng lại, hai mắt mở to, hai tay cứng đờ, rồi thả lỏng, hơi thở chậm rãi và nặng nề.

“Cừu Hành.” Giải Dương nhìn sự đấu tranh dữ dội trong mắt anh, đưa tay lên nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên mặt mình. “Nếu không có sự bảo vệ của anh, cuộc sống của em có thể hỏng bét và trở thành một mớ hỗn độn.”

“… Sẽ không!”

Cừu Hành đẩy người Giải Dương ra, lùi về phía sau một chút rồi dựa vào cửa xe, giống như đang ra lệnh và thuyết phục ai đó mà nói: “Em rất thông minh, sao có thể bị người khác lợi dụng và phản bội? Em không phải Thanh Lâm! Em không thể có một cuộc sống tệ được. Giải Dương, em đang mê hoặc tôi, em là một kẻ dối trá xảo quyệt. Em không thông minh ư? Em không hiểu sao? Cuối cùng thì em có— “

“Cừu Hành!” Giải Dương cắt ngang lời Cừu Hành, “Em không phải lúc nào thông minh cả đâu, hơn nữa chẳng phải tết anh nói em có ngu đi thì cũng không thành vấn đề à?”

Vì vậy, anh rõ ràng đã tiến thêm một bước, rõ ràng anh đã hứa với em, tại sao bây giờ lại muốn rút lời?

Cừu Hành biết Giải Dương chưa nói hết, chật vật ngiêng đầu tránh ánh mắt của cậu, hầu kết trượt lên xuống, đột nhiên nói: “Dừng xe.”

Bọn họ cãi nhau khiến Chu Miểu sợ chết đi được, vội vàng tìm chỗ dừng xe.

Giải Dương ngồi lại nhìn Cừu Hành không còn nhìn mình hay nói chuyện nữa, hiểu ý anh, giơ tay kéo tay nắm cửa ra, đẩy cửa xe đi ra ngoài.

“Giải Dương.”

Giải Dương dừng lại, xoay người.

“Tôi …”

Cừu Hành đột nhiên ngừng nói, chỉ đưa tay lên ấn mạnh vào trán, che đi biểu cảm trên mặt.

“Em từ chối giao dịch với anh.” Giải Dương không nhìn nữa, dứt khoát đẩy cửa đi ra, “Hành động lúc ăn tết đó em không phải dùng giao dịch để đổi, nếu anh muốn như vậy thì hãy thực hiện lời hứa đêm đó đi, lấy dũng khí muốn sống, rồi mình cùng nhau bước tiếp.” Nói xong cậu cúi đầu xuống xe, đóng mạnh cửa xoay người bước đi.

Ngô Thủy ngồi ở ghế phụ vội vàng xuống xe theo Giải Dương, vừa lấy điện thoại ra gọi xe vừa hướng dẫn Giải Dương đi vào lề đường, tránh xe.

Giải Dương không đội mũ hay đeo khẩu trang nên đi bộ ở lề đường và nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường. Hai cô gái nhỏ đến gần ngốc nghếch nhìn Giải Dương trong chốc lát, nói chuyện vài câu liền trở nên hưng phấn, chần chờ tiến lên, đi theo cách Giải Dương hai bước, lấy hết can đảm nói: “Anh, anh Giải Dương ạ? tụi em là fans của anh, không biết liệu chúng ta có thể— “

Giải Dương nhìn sang, mắt lạnh nhạt không có độ ấm, tạo ra một luồng khí sắc và mạnh mẽ.

Hai bé fans đang mắt tròn mắt dẹt, rõ ràng bị biểu cảm lúc này của Giải Dương doạ cho sốc, nhưng sau hai giây sợ hãi, họ lại trở nên phấn khích hơn.

“…”

Giải Dương cau mày suy nghĩ cái gì đó, đột nhiên dừng lại nghiêng đầu hướng nơi vừa xuống xe, sau đó vẻ mặt co rút lại nở nụ cười, nói với fana: “Cảm ơn em vì tình yêu và sự ủng hộ, em có muốn chữ ký không? Hay chụp ảnh nhé?”

Tảng băng tan đột ngột, khả năng sát thương của nó tăng gấp đôi.

Bé fans ngây ngốc hai giây, sau đó mặt và tai dần dần đỏ lên, một người hưng phấn lấy giấy bút ra, một người khác hưng phấn cầm lấy điện thoại di động, lắp bắp nói: “Còn có thể…. chụp ảnh được không ạ? Nếu có thể, làm ơn! Em! Em thích anh từ show “Ai là Vua ca sĩ” đó anh thật tuyệt! Cố lên! “

“Cảm ơn.”

Giải Dương lại cười với fans, sau đó dùng giấy bút ký tên, hỏi tên fans một cách thân mật, viết lời chúc cho fans, sau đó chủ động đi đến chỗ người fans và mỉm cười trước camera điện thoại của fans.

Chỗ này gần trường học, có rất nhiều bạn trẻ qua lại, chỗ này nhanh chóng thu hút những người qua đường khác. Lần lượt, có nhiều bạn trẻ phát hiện ra Giải Dương, lấy hết can đảm để chạy qua.

Từ từ bị bao vây bởi những người xung quanh, Ngô Thủy đứng bên cạnh Giải Dương và bảo vệ cậu cẩn thận để tránh bị những fans nhiệt tình lao vào.

Sự kiên nhẫn của Giải Dương hôm nay tốt một cách đáng ngạc nhiên, cậu không chỉ hợp tác với fans để ký và chụp ảnh, cậu còn đáp lại một số câu hỏi của họ.

“Sao anh lại ở đây ấy hả?, Ờm có chuyện ở gần đây thôi, anh sẽ trở lại công ty ngay khi có xe mới.”

“Album mới của anh đang được thực hiện. Đồng Kiếm và Kha Lam cũng sắp ra tác phẩm “

“Thích người như thế nào à…?” Giải Dương im lặng hai giây, nhìn những fans đang hỏi, mỉm cười “Câu hỏi này hơi quá, nhưng mà nói với các em cũng được, anh thích…..”

Cậu dừng lại, cúi đầu và ký một cái tên khác, sau đó nhìn vào điện thoại của một fans đang cầm, gằn từng chữ: “Anh thích những người thẳng thắn, nhẹ nhàng và nói nhiều.”



Ngày hôm sau, Vinh Đỉnh.

“Anh thích những người thẳng thắn, nhẹ nhàng và nói nhiều.”

Đoạn video kết thúc.

Khóe miệng Cừu Hành kéo xuống, anh nhấp vào video có #Mẹ ơi, con lại yêu lần nữa# đứng top hot search, kéo đến bình luận cuối cùng.

Một chàng trai có gương mặt thanh tuấn, làn da đẹp không tỳ vết mỉm cười nhìn vào ống kính và nói từng chữ: “Anh thích những người thẳng thắn, nhẹ nhàng và nói nhiều.”

Thẳng thắn, nhẹ nhàng và nói nhiều …

Bộp!

Cừu Hành đóng màn hình máy tính xách tay một cách mạnh mẽ.

Hà Quân đang cúi đầu đứng sau bàn làm việc, giả vờ như lúc nãy không có nghe thấy âm thanh từ máy tính, nói: “Ông chủ, Phó tổng Cừu ——”

Cừu Hành ngước mắt nhìn Hà Quân, ánh mắt đằng đằng sát khí.    

“… Tôi sẽ đi nói với ông ta, rằng bây giờ ông chủ không có thời gian rảnh để gặp…..” Hà Quân dứt khoát thay đổi lời nói, đóng tài liệu trong tay, xoay người rời khỏi văn phòng.

“Không cần đâu.” Cừu Hành chủ động đứng dậy, sửa sang lại quần áo, vẻ mặt u ám kiểu “Tôi ngột ngạt, phải đi trút giận thôi” nói: “Đến thật đúng lúc, mới còn không khí ngày tết đầu năm, phảu cho ông ta phát triển trí nhớ hơn mới được” nói xong anh bước ra khỏi phòng làm việc, nhìn qua Dương Hành phía đối diện, người đầy sát khi đi ra khỏi văn phòng.

Hà Quân: “…”

Điện thoại trong túi bỗng rung lên, Hà Quân lấy điện thoại ra bấm vào tin nhắn mới đến.

Giải Dương: Anh ấy có xem được video không?

Hà Quân rất muốn thở dài, trả lời: Thấy rồi.

Giải Dương: Anh ấy tức giận à?

Hà Quân tuyệt vọng trả lại một biểu tượng cảm xúc đau đớn.



Phòng thu âm Long Thụ Vưu

Giải Dương đặt điện thoại xuống, tâm tình siêu tốt uống một hớp sữa bò, sau đó nhìn sang Long Thụ Vưu vừa ăn cơm vừa sửa nhạc bên cạnh, đánh giá mặt Long Thụ Vưu một chút nói: “Thụ Vưu, chụp ảnh không?”

Long Thụ Vưu nhìn lên: “Cái gì?”

Mười phút sau, Weibo Giải Dương.

[Giải Dương: Đang ghi âm bài hát. ] 

Có chín bức ảnh trên Weibo, năm bức ảnh tự sướng và bốn bức ảnh chụp cùng hộp cơm. Trong bức ảnh, Giải Dương và Long Thụ Vưu đang ngồi cạnh nhau, Giải Dương giơ tay đặt ra sau lưng ghế Long Thụ Vưu, trông như thể cậi đang ôm Long Thụ Vưu trong ngực.

Fans nghẹn ngào chết điếng nhanh chóng sau khi bị idol mình ném cái ảnh bất ngờ này vào mặt, sau đó lại sống lại trong giây lát, hào hứng reo hò trước bức ảnh của hai anh chàng đẹp trai ngời ngời này.

Lượng bình luận trên Weibo tăng vọt, fan cp mờ mịt xuất hiện.

Tần Thành lập tức gọi điện thoại cho Giải Dương, nói: “Cậu vừa mới rò rỉ tin là Long Thụ Vưu đang giúp cậu sáng tác album?”

Giải Dương uống hết ngụm sữa cuối cùng rồi đáp: “Sớm muộn gì cũng sẽ biết, tôi dùng nó để hâm nóng album thôi. Nhân tiện, album mới của Đồng Kiếm có chính thức phát hành không? “

“Sắp phát hành rồi,ngày mốt ngày mai. Có chuyện gì vậy? “

Ngày valentine, là ngày đẹp.

Giảo Dương nói: “Không có chuyện gì, chỉ muốn giúp tuyên truyền một chút, phim mini của Kha Lam cũng sẽ phát hành sao?”

“Đúng vậy, cũng là ngày mốt, hai người đại diện cũng muốn thành viên mới IUD cùng nhau lăng xê tác phẩm, bọn họ vừa mới gọi qua cho tôi hỏi, ngày valentine cậu bỏ ít thời gian giúp Đồng Kiếm và Kha Lam tuyên truyền một chút được không.”

“Tất nhiên được rồi” Giải Dương đồng ý, sau đó đề xuất “Sao ngày valentine IUD không phát trực tiếp nhỉ? Anh liên hệ với đại diện của Đồng Kiếm và Kha Lam, chúng ta xào sóng lớn.”

Tần Thành do dự: “Nhưng là ngày valentine đó, cậu không ở cùng chủ tịch Cừu— “

Giải Dương lạnh lùng ngắt lời: “Không. Tôi với anh ấy không phải là người yêu, không cần valentine gì hết.”

“…” Tần Thành sáng suốt chuyển chủ đề, “Tôi sẽ nói chuyện với người đại diện của Đồng Kiếm với Kha Lam liền đây, cậu tiếp tục làm việc đi.”



Đêm hôm sau trước khi Giải Dương đi ngủ, Cừu Hành, người đã im lặng suốt hai ngày, đột nhiên gửi một tin nhắn WeChat đến.

Cừu Hành: Tôi bị ốm.

Giải Dương nhướng mày gõ.

Giải Dương: Phải không?, uống nhiều nước nóng vào.

Bên kia trong chốc lát im lặng như gà, sau đó Giải Dương nhìn lời nhắc đang nhập trên thanh trò chuyện WeChat xuất hiện rồi biến mất, biến mất rồi lại xuất hiện, lặp đi lặp lại trong hơn mười phút.

Cuối cùng, Cừu Hành cũng gửi một tin nhắn đến.

Cừu Hành: Sư phụ Liêu đã nghiên cứu được các món ăn mới và muốn em về nhà thử chúng.

Những lời bào chữa tồi tệ.

Giải Dương cười đánh máy.

Giải Dương: Ngày mai em còn có việc, em ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.

Gửi xong cậu vẫn đợi, đợi cho đến khi lời nhắc đang nhập trên thanh chat biến mất hoàn toàn, cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống, rời khỏi giường và đến cửa sổ kính suốt sát đất nhìn Vinh Đỉnh đối diện.

Vài phút sau, đèn trong văn phòng của Chủ tịch Vinh Đỉnh tắt.

Giải Dương xoay người trở lại giường, cầm điện thoại đăng trong vòng bạn bè.

[Giải Dương: Anh cho rằng mỗi mình có nội gián à?]

Tự nhiên tìm cớ bị bệnh, muốn hù chết ai?

_________________________

Hà Quân: Trợ lý × nội gián đắc lực của Giải Dương.

Ngô Thủy: Vệ sĩ × nội gián đắc lực của Cừu Hành.

Nội dung của những chương sau:

=)))))) Welcome các chị em đến với những màn vả mặt của Cừu Hành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.