Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 89: Hơi thở mang tính thăm dò



Giải Dương không biết mình ngủ đã bao lâu, khi tỉnh lại, dị năng của cậu đã ổn định lại, cơ thể cũng có cảm giác thoải mái chưa từng có. Căn phòng tối om, có mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong không khí.

Không phải khách sạn.

Cậu ngay lập tức trở nên tỉnh táo và ngồi dậy.

Có một người trên chiếc giường người nhà bên cạnh cũng lập tức ngồi dậy, sau đó người này xuống giường bật cái đèn trên tủ đầu giường lên, khéo léo đưa tay sờ trán cậu.

Giải Dương nhướng mắt nhìn chủ nhân của bàn tay kia.

Cừu Hành—— một người cảm xúc đang cực kỳ xấu với khuôn mặt đen xì.

Ngô Thủy là một kẻ phản bội.

Giải Dương giải thích: “Em… lần này ốm chắc là do mệt.”

Cừu Hành không nói lời nào, trước tiên bấm chuông gọi bác sĩ, sau đó ngồi ở bên giường, nhìn Giải Dương, giọng nói khàn khàn hẳn là vừa tỉnh dậy: “Không có lần sau.”

Dị năng thăng cấp làm sao mà quản được, nhất định sẽ có lần khác. Nhưng Giải Dương vẫn không chút áp lực gật đầu nói: “Không có lần sau.”

Vẻ mặt Cừu Hành từ âm u trở nên có nhiều mây, vươn tay chạm vào mặt Giải Dương, cúi người ôm lấy cậu, hô hấp chậm lại.

Giải Dương hỏi: “Em ngủ bao lâu vậy ạ?”

“Hai ngày.” Cừu Hành siết chặt cánh tay, mắng, “Còn muốn gạt tôi, còn sai Ngô Thủy nói dối, ai cho em lá gan làm thế?”

“Anh cho.”

“…” Cừu Hành buông Giải Dương ra, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cậu.

Giải Dương cười và hỏi: “Làm sao mà anh lại phát hiện ra thế?”

Cừu Hành chế nhạo: “Trong đời tôi chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ sử dụng kính ngữ để trả lời tôi.”

“…” Thật sự là cũng trách oan và làm khó Ngô Thủy mà….

Tâm trạng Giải Dương rất tốt, chủ động nắm tay anh, hỏi: “Thế khi nào anh quay lại?, kết quả khám bệnh thế nào, bác sĩ Kirkman đã nói gì? có thay đổi kế hoạch điều trị không?”

Cừu Hành không chế nhạo nữa, nắm lại tay cậu, vẻ mặt dịu đi, trả lời từ từ hết câu này đến câu khác của cậu: “Giữa trưa hôm nay tôi đến, kết quả kiểm tra tương tự như lần trước. Kirkman tổ chức một nhóm chuyên gia họp, chờ đợi. Sau khi xác nhận kế hoạch điều trị mới, anh ta sẽ đưa cả đội đến gặp tôi. Giải Dương?”

“Vâng?”

“Không được phép bị ốm thêm lần nữa.”



Bác sĩ đến và kiểm tra cơ thể của cậu. Kết quả kiểm tra rất tốt. Cơn sốt của cậu đã giảm và không có di chứng mà những bệnh nhân sốt cao khác để lại, Cậu rất khỏe mạnh.

“Ngày mai có thể xuất viện.”

Cừu Hành vẫn còn lo lắng, hỏi: “Đây là lần thứ hai em ấy sốt cao đột ngột như vậy, đều là bị lúc đi công tác, lúc sốt cao đi kèm với hôn mê, hạ sốt thì lại lập tức khỏi. Cơ thể em ấy có thực sự ổn không?”

Bác sĩ nghe, nhưng không chắc chắn lắm, lại kiểm tra sức khỏe của Giải Dương lại nhưng vẫn thấy không có bị gì sai sai cả, nghĩ ngợi rồi quay sang nói với Cừu Hành: “Nếu ngài không yên tâm, thì có thể đưa cậu ấy đi kiểm tra chi tiết lại.”

Giải Dương ngắt lời: “Không đâu mà, chỉ là triệu chứng sốt của em với người khác không giống nhau thôi. Bác sĩ vất vả rồi, bác về nghỉ ngơi đi.”

“Giải Dương em——”

Cừu Hành im lặng, cau mày nhìn cậu một lúc, cho cậu ngủ rồi đứng dậy tiễn bác sĩ.

Cậu nằm xuống và nghe anh nói chuyện với bác sĩ ở ngoài phòng bệnh. Khoảng năm phút sau, cửa phòng mở ra và anh quay trở lại.

Giải Dương nhắm mắt lại.

Tiếng bước chân đến gần, sau đó nệm chìm xuống, có một hơi thở nhẹ đặc biệt tiến về phía khuôn mặt cậu.

Giải Dương nắm chặt lấy thời cơ và mở mắt ra.

Cừu Hành đờ người cách cậu chưa đến mười cm, sau đó anh ngồi thẳng dậy, nhìn sang chỗ khác rồi lùi về phía sau, kéo chăn bông tận đến cằm của cậu, còn suýt che cả mặt cậu, hung dữ nói: “Lại giả vờ ngủ, đi ngủ mau!”

Giải Dương không nhịn được mà cười. Cừu Hành lại trở nên tức giận và vươn tay tắt đèn.

Sau khi cười một tiếng, Giải Dương nói: “Em muốn đi vệ sinh.”

“…”

Cừu Hành lại bật đèn lên.

Giải quyết xong vấn đề sinh lý, uống một cốc sữa ấm mà cậu không biết anh lấy ở đâu ra, cậu cuối cùng cũng không làm phiền anh nữa mà nằm xuống giường bệnh đi ngủ. Cậu nhìn anh đang cầm cái cốc, ánh mắt nhìn qua bóng xanh dưới mắt anh rồi nói: “Ngủ ngon.”

Cừu Hành nhìn cậu. Có lẽ là do đèn bàn màu ấm, lông mày của Cừu Hành trông có chút dịu dàng. Anh cúi xuống tắt đèn, trong bóng tối nói: “Ngủ ngon.”

Hai tiếng sau, cậu mới mở mắt, đứng dậy đi đến bên giường người nhà, thử đặt ngón tay lên ga giường trước…….dị năng trung tâm được nâng cấp đang chứa đầy sức mạnh, cậu thả ra một sợi dây, để dị năng men theo từ ga trải giường quấn quanh lên cơ thể anh dựa, đi sâu vào cơ thể của anh, và sau đó bò về phía não.

Một cảm giác nuốt chửng rõ ràng đưa đến, Cừu Hành ở trên giường đột nhiên cau mày và di chuyển cơ thể.

Giải Dương vội vàng rút sức.

Cậu nhìn vào tay mình.

Có tin tốt và tin xấu.

Tin tốt là dị năng nâng cấp có thể sử dụng qua không khí (không cần chạm vào người) hiệu quả thanh lọc tăng gấp đôi, tin xấu là vị trí khối u của đặc biệt, không chịu được việc cắn nuốt thanh lọc quá nhanh, nếu không người lại thành không khoẻ, cậu phải từ từ mới được.

Vậy thì từ từ vậy, chờ khối u nhỏ đi hoặc nó sang một ví trí khác không nguy hiểm, thì sẽ trị liệu như bình thường được.

Giải Dương lại đưa tay ra, lần này trực tiếp trên trán của anh. Đầu tiên cậu lấy hết toàn bộ sức mạnh ở dị năng rồi nhả nó ra, cô đặc nó thành một quả bóng nhỏ rắn chắc, sau đó đưa nó vào não anh, cố định nó ở bên cạnh khối u, cho phép nó giải phóng sức mạnh.

Lần này anh không còn tỏ ra khó chịu nữa, thay vào đó là mặt mày thoải mái, chìm vào giấc ngủ ngon lành.



Cừu Hành ngủ đến gần trưa mới tỉnh dậy, sau khi tỉnh lại thì nhíu mày nghi ngờ, liên tục nhấc điện thoại xác nhận lại thời gian.

Giải Dương giả vờ không nhìn thấy sự nghi ngờ của Cừu Hành, kéo khóa vali nói, “Thủ tục xuất viện đã hoàn tất, đi về thôi.”

Cừu Hành cau mày nhìn Giải Dương: “Thủ tục xuất viện đã hoàn tất????”

Giải Dương ra đòn sát thủ: “Em đói rồi, muốn đi ăn cơm cơ.”

” … “Cừu Hành đứng dậy, mạnh mẽ xoa tóc Giải Dương rồi nói “Tự đội mũ và đeo khẩu trang rồi đi ăn cơm.”

Vinh Đỉnh cũng có sản nghiệp ở thành phố J, anh đưa cậu đến một chuỗi nhà hàng cao cấp thuộc Vinh Đỉnh để ăn tối. Trong bữa, điện thoại di động của anh liên tục đổ chuông, một lúc là điện thoại của Hà Quân, lúc lúc lại của giám đốc chi nhánh, không có lúc nào dừng lại.

Lúc anh trả lời cuộc gọi, biểu cảm của anh lại càng xấu thêm, nhưng giọng điệu lại bình thường, trả lời xong vẫn còn nhớ rót nước cho cậu.

Chờ anh trả lời một cuộc gọi khác xong, cậu không nhịn được hỏi: “Rất bận ạ?”

Anh đáp: “Lần này tôi đến quốc gia M rất vội. Cừu Kim Bang nghĩ rằng tôi bị ốm nặng nên đã thực hiện một số hành động. Nhưng Không phải vấn đề lớn gì cả, Hà Quân có thể giải quyết được.”

“Nhưng rõ ràng anh nên quay về tự giải quyết thì ổn hơn.”

Cừu Hành dừng đũa, liếc Giải Dương, không vui nói: “Tập trung ăn cơm.”

Cơm nước xong rồi, anh lại giống như lần trước, muốn đưa cậu đến một khách sạn mới và sắp xếp chỗ ở cho cậu, Giải Dương từ chối bảo: “Đây là lần đầu tiên em quay phim đó, Chắc chắn sẽ có nhiều chỗ em cần hỏi ý kiến ​​của đoàn làm phim. Sống ở ngoài một mình không tiện đâu.”

Cừu Hành đang định nói thì điện thoại lại kêu, anh lấy điện thoại ra thấy Hà Quân gọi, trả lời:

“Có chuyện gì?”

“Cừu Kim Bang đột nhiên bị xuất huyết não phải vào viện, tôi vừa thông báo thay đổi người phụ trách chi nhánh theo chỉ thị của ngài thì ông ta mất bình tĩnh rồi đột ngột ngất xỉu.”

Cừu Hành sửng sốt, sau đó cau mày “Tình hình thế nào?”

“Tôi không biết, ông ta vẫn đang được cứu.”

Cừu Hành đặt điện thoại xuống, môi mím chặt, vẻ mặt anh rất nặng nề và xấu.

“Cừu Hành, đây không phải lỗi của anh. Xuất huyết não là do khả năng quản lý cảm xúc của lão ấy kém.”

Cừu Hành định thần lại và nhìn sang Giải Dương ở bên cạnh.

Giải Dương mỉm cười với Cừu Hành và nói: “Anh cứ đi đi, em sẽ tự chăm sóc bản thân tốt mà.”

Một lúc sau, Cừu Hành cúi người ôm Giải Dương vào lòng, nhẹ nhàng chạm vào gáy Giải Dương.



Giải Dương trở về khách sạn nơi đoàn phim ở cùng với Tần Thành và Ngô Thủy.

Khách sạn rất vắng, tất cả nhân viên chính của ê-kíp đều vắng mặt, tất cả đều đến địa điểm quay để làm quen với địa điểm và nhân vật trước. Giải Dương cũng không chậm trễ nữa, lấy kịch bản xong liền đưa Tần Thành và Ngô Thủy đến địa điểm quay.

Hầu hết các cảnh quay đầu của (Tôi thấy Tức Hiên Viên) đều bị giới hạn trong nhà, Để tìm kiếm hiệu ứng chân thực, Chu Hoài Nhân đã chi rất nhiều tiền để xây dựng một khu vườn cổ ở Thành phố J, nơi quay phim đầu tiên của đoàn ở đây.

Lúc Giải Dương đến, đạo diễn Chu Hoài Nhân đang thảo luận kịch bản vai diễn với nam chính nữa chính là Cao Tuyên Hàng và Văn Dao. Diễn viên Ôn Hàm đóng vai nữ phụ và Mãn Phi Địch đóng vai nam ba đang tụ tập, không biết nói chuyện gì bên cạnh biên kịch.

Chu Hoài Nhân là người đầu tiên chú ý đến Giải Dương, đang nói thì dừng lại vẫy vẫy cậu qua, quan tâm hỏi: “Bệnh tình thế nào? Người trẻ tuổi phải chú ý cả đến sức khỏe nữa, chứ không phải chỉ mỗi công việc. Tôi nghe Từ Hành bảo ở đoàn phim trước cậu cũng thế, quá không cẩn thận!”

Giải Dương chú ý đến Chu Hoài Nhân, ánh mắt người khác đang nhìn cậu cũng giãn ra rất nhiều, biết Chu Hoài Nhân đang giúp mình giải thích, cậu ngượng ngùng trả lời: “Bệnh thì khỏi rồi, chỉ yếu bị là do thời tiết, lần trước ở đoàn phim của đạo diễn Từ cũng bị như vậy. Lần sau tôi sẽ chú ý hơn, xin lỗi vì đã làm mọi người mất thời gian.” Nói xong chủ động cúi đầu xin lỗi mấy người diễn viên với đạo diễn.

Tần Thành cũng đi theo giúp Giải Dương chào hỏi mọi người, còn nói mấy câu khách khí.

Phim vẫn chưa khởi quay, chỉ là giai đoạn chuẩn bị, bệnh tình của Giải Dương cũng không có trì hoãn cái gì, mọi người đều nói không sao cả, bọn họ cũng cẩn thận chiếu cố Giải Dương.

Sau khi mọi người chào hỏi, Chu Hoài Nhân gọi Giải Dương đến bên cạnh và hỏi: “Lời thoại đều học thuộc lòng sao?”

Giải Dương gật đầu “Đều học thuộc lòng”

“Tí nữa, cậu qua đối thoại với Tuyên Hàng, Văn Dao…….Tuyên Hàng, Văn Dao! Đây là Giải Dương, người mới lần đầu đóng phim, mọi người chiếu cố cậu ấy một chút.”

Giải Dương nhìn nam nữ chính của bộ phim này.

Nam chính là Cao Tuyên Hàng năm nay 32 tuổi, xuất thân là một minh tinh, thân hình cường tráng, đường nét khuôn mặt trông đẹp trai. Thấy đạo diễn Chu nói xong liền chủ động đưa tay về phía Giải Dương để chào hỏi, lời nói cũng khách sáo, không hề thân thiện.

Giải Dương cùng Cao Tuyên Hàng bắt tay, nói vài ba câu khách sáo, xong rồi nhìn Văn Dao bên cạnh.

Văn Dao đang nhìn Giải Dương. Cô ta cao, có nét dịu dàng nhìn tri thức, thấy Giải Dương nhìn sang, mỉm cười và nói: “Chủ tịch Giải trông hiền lành hơn nhiều so với lời người ta đồn.”

Có hơi thở mang tính thăm dò.

Giải Dương khẽ búng ngón tay, đem dị năng vừa mới khôi phục một chút cho Văn Dao, cười nói: “Tiền bối Văn cũng giống như người ta đồn đại, người mỹ thiện tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.