Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 91: A Hành



Nửa tiếng sau, sau khi cảnh của Cao Tuyên Hàng và Văn Dao được quay xong thì đến lượt Giải Dương lên sân quay cảnh đầu tiên trong đời của cậu với Văn Dao.

Đây là một bộ phim tình cảm, em họ Liễu Tuyết nghe tin Tô Kinh Mặc từ chối kết hôn với mình, cảm thấy buồn và đến hỏi Tô Kinh Mặc lý do tại sao. Tô Kinh Mặc phổ cập kiến thức kết hôn họ hàng là nguy ngại cho cô, nhưng Liễu Tuyết không hiểu lại nghĩ rằng Tô Kinh Mặc đang lấy cớ, còn hiểu nhầm nghĩa những kiến thức sinh lý phổ thông của Tô Kinh Mặc cho cô xem, cuối cùng cô ấy tát Tô Kinh Mặc một cái rồi bỏ đi.

Chu Hoài Nhân đi qua hướng dẫn Giải Dương và Văn Dao diễn: “Đoạn này không chỉ là những cảnh xung đột tình cảm mà còn là va chạm giữa kiến thức thời đại mới với thời đại cũ. Ngôn ngữ cơ thể biểu hiện ra mỗi người được giáo dục khác nhau, Văn Dao này, cảm xúc của cô đang thoải mái hơn, nhưng phần tình thì gói gém hơn bởi vì sự tiếp thu giáo dục của cô không cho phép cô bộc lộ cảm xúc của mình một cách thẳng thắn, hiểu không?”

Văn Dao gật đầu.

Chu Hoài Nhân lại nhìn Giải Dương: “Giải Dương, sau khi bị đánh thì ánh mắt của cậu trở nên tinh tế hơn. Từ nơi đây, cậu nhận ra nhà cậu không còn hơi ấm như trong ký ức của cậu nữa, nó đang kéo mọi người, vây chết mọi người trong cái lồng giam này. Cậu đã bắt đầu trưởng thành, cậu muốn thay đổi tất cả mọi người. Ánh mắt của cậu thể hiện ra được mẫu thuẫn trong nội tâm của cậu, hiểu không?”

Giải Dương nghiêm túc ghi nhớ những lời của Chu Hoài Nhân, gật đầu.

Sau vài phút chuẩn bị, chính thức quay phim.

Giải Dương ngồi xuống phía sau máy quay, nhắm mắt điều chỉnh cảm xúc, thay mình bằng vai Tô Kinh Mặc, sau đó mở mắt ra cầm một cuốn sách.

Chu Hoài Nhân hô bắt đầu quay, thư ký bắt đầu đánh bản.

Văn Dao vào trong phòng, như được viết trong kịch bản, buồn bã mà dò hỏi Giải Dương. Đây là lần đầu tiên cậu quay với người thật, hơn nữa cảm xúc của Văn Dao quá bùng nổ rồi, cậu nói được hai câu trong kịch bản đã biết mình diễn không tốt.

Nhưng Chu Hoài Nhân không kêu cắt.

Vì vậy, cậu tiếp tục diễn, từ từ điều chỉnh trạng thái của mình.

Cảnh tiếp theo, cuộc nói chuyện giữa Liễu Tuyết và Tô Kim Mặc dần dần nát bét, Tô Kim Mặc không biết phải giải thích thế nào với Liễu Tuyết, vì vậy cậu ta đơn giản rút cuốn sách sinh lý từ hành lý mang về và lật sang trang sinh sản để Liễu Tuyết xem.

Liễu Tuyết thì không đọc được tiếng nước ngoài, chỉ chú ý đến những bức ảnh trên là quá đáng với cô ấy, cô ấy vừa xấu hổ vừa tức giận, tức giận đến mức đứng dậy và tát Giải Dương một cái thật nặng …

“Bốp!”

Chu Hoài Nhân nhìn Văn Dao: “Góc của cánh tay giơ lên không đúng, Văn Dao ơi! cảm xúc của cô quá nặng nề rồi. Giải Dương, cậu còn nhiều vấn đề nữa, qua đây, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Giải Dương gật đầu, đứng lên nói xin lỗi Văn Dao, sau đó bước đến chỗ Chu Hoài Nhân và ngồi xuống.

Văn Dao nhìn bóng lưng Giải Dương, xong lại nhìn xuống tay mình, cau mày.

Sau khi nói chuyện một lúc, quay lần thứ hai bắt đầu. Diễn xuất của cậu lần này tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên, những rắc rối của cậu cũng không còn, lời thoại của cậu ổn định hơn và cảm xúc của cậu cũng trọn vẹn hơn.

Nhưng Chu Hoài Nhân lại hô cắt.

“Văn Dao, chú ý đến lực đánh. Đừng có dùng mấy kiểu trước đây cô từng dùng quay phim truyền hình. Trên màn ảnh lớn nhìn nó phù hoa quá! Tìm lại cảm giác đi.”

Văn Dao gật đầu.

Khi bắt đầu quay lần thứ ba, diễn xuất của Giải Dương thậm chí còn hoàn hảo hơn, nhưng lại bị kẹt ở chỗ Văn Dao tát Tô Kinh Mặc

Mọi người hơi ngẩn ra.

Trước khi quay cảnh này, mọi người đã chuẩn bị cho cảnh bị quay lại rất lâu, nhưng đều cho rằng Giải Dương mới là người cần quay lại, nhưng bây giờ tại sao lại là Văn Dao luôn gặp vấn đề?

Sau đó, Văn Dao quay lại cảnh này tận 3 lần. Đạo diễn Chu phải qua hướng dẫn cô cách đánh, có lẽ vì áp lực tâm lý nhiều lên vẫn không quay được.

Không khí trên phim trường dần trầm xuống.

Giải Dương đã học được rất nhiều điều từ quá trình quay đi quay lại một cảnh. Sau khi NG lần nữa, cậu chủ động nói với Văn Dao: “Nếu như tiền bối thật sự không khống chế được sức thì cứ đánh thật đi.”

Văn Dao sửng sốt, sau đó cau mày hỏi: “Đánh thật?”

“Đúng, đánh thật, dù sao hôm nay tôi cũng không còn cảnh nào khác nữa, đánh thật cũng không ngại cái gì.”

Văn Dao nhìn Giải Dương từ trên xuống dưới, nhỏ giọng nói: “Nếu tôi đánh thật, cậu đi mua tin tức nói tôi bắt nạt hậu bối, đúng không?”

Lại thử nhau rồi, nhưng lần này cởi mở hơn nhiều.

Giải Dương nhướng mày, sau đó thấp giọng nói: “Tiền bối hình như ngứa mắt tôi thì phải?”

Văn Dao không trả lời.

“Là Mộc Chu Dịch nói với cô cái gì à?”

Văn Dao có vẻ không hiểu, hỏi: “Cái gì?”

Giải Dương cười nói: “Tiền bối, tôi không rảnh mà đi mua tin tức. Tôi chỉ cảm thấy ấy, cứ kẹt ở đây mãi ảnh hưởng đến cảm xúc quay phim của mọi người, tôi vội vàng tan làm để còn đi dỗ ‘giấm’ nhà tôi nữa, có thể cho tôi tan làm nhanh được không?”

Văn Dao có sửng sốt, ánh mắt nhìn Giải Dương sâu sắc, lúc sau gật đầu nhận lời.

Giải Dương trở lại chỗ nghỉ ngơi của mình. Tần Thành đưa cho cậu một ly nước, nói: “Lúc đầu Văn Dao cố ý chèn ép cảnh của cậu đấy, có mâu thuẫn gì à?”

Giải Dương uống một ngụm nước, nhớ lại biểu cảm vừa rồi của cô, lắc đầu: “Chắc giờ hết rồi.”

Vài phút sau, lại bắt đầu quay. Văn Dao không đánh thật theo lời của Giải Dương mà cố gắng điều chỉnh trạng thái và tìm lại cảm xúc, sau hai lần NG cuối cùng cũng qua.

Sau khi quay xong, Văn Dao chủ động đến tìm Giải Dương, đưa cho cậu một ít mặt nạ, nói: “Vất vả, cảm ơn.”

Đây là lần đầu tiên Giải Dương nhận được mấy cái mặt nạ như vậy, cười nói: “Cũng không vất vả, thật vui khi được đóng phim cùng tiền bối, tôi đã học được rất nhiều điều.”

Văn Dao nói: “Cậu rất khác so với với những lời đồn.”

“Lời đồn đều mang cảm xúc cá nhân của người đồn…. ”

Văn Dao nghe hiểu ý, nhưng không nói gì, rời đi.



Buổi tối, sau khi trở về khách sạn, Giải Dương đã gọi video cho Cừu Hành. Đây là cuộc gọi video đầu tiên của cậu với Cừu Hành, có chút mới mẻ.

Phải mất hơn hai mươi giây Cừu Hành mới bắt máy.

Hình ảnh xuất hiện, chính giữa màn hình xuất hiện bóng dáng của anh, anh đang ngồi ở bàn làm việc trong nhà, mắt nhìn xuống tài liệu, không nhìn vào màn hình điện thoại, vẻ mặt kiểu “Tôi đang làm việc chăm chỉ và tôi đang rất bận đấy!”

Giải Dương cười nói: “Nhìn em này.”

Lúc này Cừu Hành mới cử động, rụt rè bỏ tập tài liệu xuống để nhìn vào màn hình, nói: “Sao ngày nào em cũng dính người – trên mặt em là cái gì thế này?!”

Giải Dương bật cười vắt vẻ, sờ lên mặt nạ bùn rong biển, đáp: “Đây là mặt nạ do một nữ diễn viên cùng đoàn tặng cho em đó, hôm nay em quay phim với cô ấy, có một cảnh cổ phải tát giả vào má em, nhưng chắc cô ấy sợ tát vào em nhiều lên cô ấy tặng em cái này.”

Khuôn mặt Cừu Hành trầm lại trong giây phút: “Cô ấy tát em?”

“Tát giả đó ạ, thực ra cũng chạm nhẹ nhẹ thôi.”

Nghe xong cơn bão trên mặt Cừu Hành thậm chí còn dữ dội hơn: “Cô ta chạm vào em á?!”

Giải Dương dừng lại và hỏi,“Anh ghen ạ?”

“… ”

Màn hình đột nhiên tối đen, Cừu Hành dùng thứ gì đó để chặn nó lại, giọng nói tức giận của anh của vang lên: “Đi rửa mặt đi, tôi sẽ bảo Ngô Thủy đến hỏi bác sĩ. Nếu có vấn đề gì thì chữa khỏi luôn đi, mặt nạ thì có tác dụng gì? Hơn nữa, sau này có cảnh quay đánh đập thì đừng có rước vào người!”

Giải Dương cười thầm, giải thích rằng mặt của mình vẫn ổn, không cần gọi bác sĩ, sau đó đứng dậy đi rửa sạch, ngồi xuống và gõ gõ vào màn hình điện thoại nói: “Ông chủ Cừu ơi, mở cửa ra nàoooo.”

Sau một vài giây, màn hình đen cuối cùng cũng bật trở lại và bóng dáng của anh xuất hiện trên màn hình. Anh nghiêm túc nhìn khuôn mặt của cậu, xác định trên mặt cậu đã rửa sạch mặt nạ và trên mặt không có bị thương thì biểu cảm mới hoà hoãn: “……….Mãn Phi Địch là ai?”

“Một người lạ tự dưng cọ nhiệt độ thôi, em không thân với hắn.”

“Không thân còn khoác vai em?” Cừu Hành cau mày đột nhiên thay đổi giọng điệu của mình, nói “Giải Dương, mối quan hệ của tôi với em khác với trước đây rồi, em phải…..phải chú ý, giữ khoảng cách với người khác.”

Giải Dương cố tình hỏi: “Đâu cơ? khác ở đâu?”

” … “Cừu Hành đưa mắt nhìn sang bên, bắt chéo chân, cúi đầu đầu đọc văn kiện ‘Em biết khác ở đâu mà’

“Em Không biết. ”

Cừu Hành chuyển sắc mặt, lật vài trang văn kiện, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Giải Dương, cảnh cáo:“Em thành thật một chút”

Moi đường ra để ăn thật sự không dễ dàng:”))

Giải Dương bắt đầu dọa người: “Ba năm một cái khác nhau.”***

Tay cầm văn kiện của anh cứng đờ.

“Người trẻ tuổi rất đặc biệt coi trọng lễ nghi.”

Cừu Hành cau mày.

“A Hành.”

Cừu Hành nghiêng đầu nhìn vào màn hình.

Giải Dương cười nói: “Ngủ ngon.” Sau đó liền cúp máy.

Sau vài phút im lặng, âm thanh tin nhắn của WeChat bắt đầu vang lên liên tục. Giải Dương chậm rì rì nhấc điện thoại ấn nhấp vào WeChat.

Cừu Hành: Không có chuyện gì to tát hết!

Cừu Hành: Ở bên đó thành thật một chút.

Cừu Hành: Tránh xa mấy con ruồi đó ra!

Cừu Hành: Đừng nhận đồ của người khác một cách bừa bãi.

Sau hơn một phút.

Cừu Hành: Lúc nào rảnh tôi sẽ sang gặp em.

Sau đó, anh gửi một icon có một cái tay chạm vào đầu của một chú cừu con.

Cuối cùng.

Cừu Hành: Chúc ngủ ngon. Truyện Quân Sự

Giải Dương đảo mắt nhìn câu “Lúc nào rảnh gặp em”, sau đó đáp lại câu “Đang đợi anh đó”, mãn nguyện tắt máy rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau, Giải Dương vừa mới rửa mặt xong rồi bước ra khỏi phòng, đã bị Tần Thành tìm đến, Tần Thành: “Đêm qua có một nhà phê bình phim đăng một bài viết dài, nói rằng hắn ta không nghĩ Chu Hoài Nhân cũng thoả thuận hợp đồng với lưu lượng, cảm thấy thất vọng với Chu Hoài Nhân. Bài này rõ ràng đang ám chỉ cậu đó, muốn xử lý sao đây?”

Hôm qua lúc khai máy, đăng tin tức cậu cũng đoán được nhất định sẽ có người nghi ngờ, dù sao kết quả học tập của nguyên chủ rất tệ, chắc cư dân mạng vẫn còn nhớ cái video diễn xuất của nguyên chủ, trả lời: “Không cần phải xen vào, có nghi ngờ là chuyện bình thường.”

Tần Thành gật đầu và nói: “Tôi chỉ bảo đội quan hệ công chúng nhìn chăm chăm vào phản ứng cư dân mạng thôi.”

Hầu như ban ngày đều là cảnh quay của cậu với Mãn Phi Địch, kỹ năng diễn xuất của Mãn Phi Địch tạm ổn, khá nổi bật so với đám tiểu thịt tươi, nhưng còn lâu mới đạt được trình độ Chu Hoài Nhân yêu cầu, mặc dù đối diễn khá có cảm xúc nhưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm, cần phải học hỏi thêm.

Hai người quay có mấy phần vấp váp, một vài cảnh Giải Dương trông không sao nhưng Mãn Phi Địch trông như tâm lý suy sụp đến nơi rồi ấy.

Cuối ngày, chuẩn bị về khách sạn, Mãn Phi Địch gặp Giải Dương nói tí muốn tìm cậu đối diễn, tìm cảm giác mai quay phim.

Lúc đó có rất nhiều nhân viên bên cạnh, quay phim hôm nay cũng diễn ra không suôn sẻ nữa, Giải Dương không khéo từ chối, gật đầu đồng ý.

Nghe thấy hai người nói, trợ lý đạo diễn đi ngang qua cười khen nói: “Trẻ tuổi thì phải nhiệt tình lên, rèn luyện khả năng diễn xuất! điều này có lợi cho sự phát triển sau này của các cậu, cố lên!”

Mãn Phi Địch đồng ý, Giải Dương cũng cười nói vài câu.

Sau khi trở về khách sạn, Giải Dương đi vào phòng rồi cởi áo khoác, Mãn Phi Địch đứng ở ngoài gõ cửa. Nghe giọng nói của Mãn Phi Địch ở ngoài cửa, vẻ mặt của cậu phai nhạt hẳn, thay vì mở cửa ngay lập tức thì cậu lại lấy điện thoại di động ra và gọi video cho Cừu Hành.

Bên kia nhanh chóng trả lời, khuôn mặt của anh xuất hiện trên màn hình, nhìn xung quanh chắc là trong xe hơi.

Anh vẫn chưa đối diện được với ánh mắt của cậu, giả vờ bình thường hỏi: “Sao hôm nay về sớm vậy? Em ăn tối chưa?”

Giải Dương nhanh chóng nói việc quay phim hôm nay không tốt với anh, nói cả việc Mãn Phi Địch muốn sang đối diễn, giải thích: “Sợ anh đợi em nên nói trước cho anh biết, tí em gọi Ngô Thủy ở trong phòng với em, anh đừng có tức giận, ăn cơm ngon miệng.” Nói xong thì cậu cúp máy, cất điện thoại, đi mở cửa.

Mai mình bù chương cho mọi người nha, hôm nay mệt quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.