Ông Chú Chính Là Chồng Tôi

Chương 11: Chương 11





Bà nội Trạch Kỳ thấy anh liền tức giận mà lấy gối ném anh mà quát “Thằng ranh con,giờ mới biết gặp bà già này rồi à”,bà ngoại Điền Điền mới mắng lại “Thôi nào Du Du,bà hơi quá đáng rồi đó”.

Bà nội Trạch Kỳ mới sựng người lại vì dám gọi tên nhà của bà ra cái tên này chỉ có người bạn thân nhất mới dám gọi như vậy rồi mới nhìn sang bà ngoại Điền Điền “Không lẽ bà là,Doãn Thi có phải không?”.

Bà ngoại Điền Điền gật đầu “Phải tôi là Doãn Thi đây,giờ bà mới nhận ra tôi đó à”,rồi cả hai bà đều ôm nhau đến nỗi Trạch Kỳ nhìn hai người bà cũng không biết nói sao nữa mà cũng không nghe bà nội anh kể về bà ngoại của Điền Điền lại thân thiết nhau đến như vậy.

“Doãn Thi,bà thật có phúc thật đấy khổ cho thân già này.

Gặp thằng cháu quỷ sứ này,nó không chịu lấy vợ tôi muốn có chắt lắm rồi”“Vậy sao,Du Du à bà đã già rồi.

Nhưng tôi nói cho bà biết luôn,thằng cháu của bà thành cháu tôi rồi”“Là sao?Bà nhận nó làm cháu nuôi bà à.


Khổ bà quá,nó không chịu lấy vợ tôi sợ nó thích đàn ông mất thôi”Trạch Kỳ cũng ngơ người ra luôn,anh có vợ rồi mà nhưng sau bà nội nói như vậy chứ đúng là khổ tâm quá mà nhưng thôi để cho bà ngoại Điền Điền nói đi,bà ngoại Điền Điền nhìn anh cũng hiểu được tâm tư và mới nói cho bà nội anh nghe.

“Tôi nói cho bà biết nha,bà đừng có mà giựt mình đó.

Tôi với bà trở thành thông gia với nhau rồi”“Cái gì,Trạch Kỳ kết hôn rồi à”“Phải đó,tôi với bà còn là bạn thân mà giờ là thông gia với nhau nữa”Trạch Kỳ xem như là được cứu chữa rồi,nhưng bà nội của anh không hài lòng “Đừng nói là thằng bé kết hôn với con gái bà Doãn Dung đó,con bé lập gia đình và có con rồi”,cả hai người muốn sặc vì câu nói của bà nội Trạch Kỳ đã vậy còn bị bà ngoại Điền Điền cãi lại.

“Làm gì có,thằng cháu của bà kết hôn với cháu tôi.

Bà này chúng ta đã già hết rồi đó”“Gì cơ thằng bé kết hôn với cháu gái của bà”Bà nội Trạch nghe vậy không tin vào mắt mình nữa,liền mới liếc mắt nhìn Trạch Kỳ cái rồi tới Doãn Thi (bà ngoại Điền Điền) “Vậy đó à”,cả hai người đều gật đầu.

Thế rồi,bà nội Trạch Kỳ liền ôm lấy bà ngoại Điền Điền “Ôi trời ơi,Doãn Thi vậy thật là có phúc quá.

Đâu,cháu dâu tôi đâu cho tôi gặp nó cái”.

Trạch Kỳ mới nói “Cô ấy đi học rồi bà nội”.

bà nội anh liền tối sầm mặt lại “Thằng kia ,bộ muốn đi tù bóc lịch hay gì gả con”.

bà ngoại Điền Điền mới mắng lại “Con bé 18 tuổi rồi đó,hiện tại nó đi học đại học thôi” bà nội anh hú hồn muốn dọa chết rồi.


Trạch Kỳ rời khỏi phòng bệnh để cho hai người bạn già nói chuyện,coi vậy là được rồi,nhưng mà cũng không quên gọi điện cho hai tên vệ sĩ mà đã thuê để bảo vệ Điền Điền để xem coi tình hình như thế nào rồi“Phu nhân như thế nào rồi”“Phu nhân ổn thưa ngài”“Cô ấy đang làm g씓Chỉ là tôi không thế nói được”Trạch Kỳ vẫn chưa biết cô đang làm cái gì nữa,vệ sĩ mà anh thuê chỉ bảo vệ cô,vệ sĩ của Điền thật đặc biệt luôn hóa trang những người làm việc ở đây,còn khi đi ngoài thì những quần chúng xung quanh cô.

Mẹ của cô cũng có nhưng mà cả hai mẹ con đâu có mà hay biết.

Trạch Kỳ lại nhận được tin nhắn từ một vệ sĩ bên Điền Điền là cô đang ôm thùng giấy cacton có báo đang làm dự án cùng đám bạn học cho mùa lễ hội sắp tới.

Nhưng mà anh lo cho cô là bởi vì vết thương sau lưng cô vẫn chưa có lành hẳn,nên là anh phải mua thêm thuốc liền sẹo cho cô,tiếp đó nữa là Trạch Kỳ dẫn Doãn Thi đến khám sức khỏe xong xuôi anh dẫn bà về nhà trên đường trở về nhà anh có hỏi Doãn Thi“Bà à,sao bà với bà nội cháu hồi đó thân nhau lắm đúng không”“Đúng vậy,hồi còn trẻ cả hai bà đều rất thân.

Ngày xưa,bà nội của cháu là nghịch nhất xóm nói chung là bà với bà nội của cháu hồi còn trẻ rất là năng động.

Cho tới khi chiến tranh,gia đình của bà bị bọn giặc phá hết.

Nên được gia đình nhà nội cháu còn giúp đỡ bà nữa mà”Rồi bà còn nói thêm “Lúc đó bọn ta còn là thiếu nữ,vẫn đi tham gia đột kích ở chiến trường.


Nhìn lại Điền Điền con bé như vậy là được rồi,từ bé không có cha nên tự lo cho bản thân vậy được rồi”,Trạch Kỳ dẫn Doãn Thi đến bữa ăn nhẹ thì tình cờ cũng gặp Điền Điền ở đó nữa.

cô đang ăn cơm với A Đào.

“Điền Điền nè,lễ hội thao này cậu có tham gia không”“Đương nhiên là không rồi”“Sao vậy”“Tới tháng”“Là à nha,thường thấy cậu đến ngày cậu còn tham gia nữa mà”Điền Điền lặng im,bởi vì A Đào nói quá đúng mà nhưng mà cô từ chối cũng có lý do riêng nếu như mà không có vết thương đó thì cô có thể tham gia rồi.

“Tôi coi gian hàng ẩm thực chung với cậu luôn”“Vậy sao,à nói nghe nè có một hot boy ở lớp mình muốn tỏ tình cậu đó”Trạch Kỳ và Doãn Thi ngồi cách nhau hai cái bài,anh nghe câu nói này từ A Đào có người muốn tỏ tình Điền Điền sao,Doãn Thi ngăn cản lại “Thôi nào con bé cũng có giải quyết riêng của nó à”,còn bên phía Điền Điền nói với A Đào “Tôi không có hứng thú mấy chuyện này,anh ta chả phải khẩu vị của tôi”.

A Đào cũng cười “Tôi hiểu ý cậu mà,tôi nói với anh ta là tôi vs cậu là người yêu của nhau”,Điền Điền muốn sặc khi nghe câu nói này của A Đào“Cậu…cậu…cậu dám nói tôi thế hả”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.