Ông Chú Chính Là Chồng Tôi

Chương 15: Chương 15





Điền Điền bước vào nhà,cô khá là mệt mỏi khi lũ bạn mời tiệc ăn mừng nhưng kỳ lạ là không thấy bà ngoại và mẹ cô đâu cả mà vẫn không thấy Trạch Kỳ đâu xem coi như là cô điều nhẹ nhõm và tự do.

Nên là sẽ không cho ai gây phiền phức cho cô nữa,cứ coi như là một ngày tự do cho bản thân rồi,nhưng mà có điều là Điền Điền cảm nhận ra Trạch Kỳ vẫn ở đây nhưng mà nhìn tủ đồ đựng giày mà không thấy đâu xem ra ba người đó đi ăn tối rồi.

Thôi kệ,ở một mình vẫn tốt cũng được nữa kìa nên là cô có thể làm việc gì đó tùy ý thích khi ở nhà một mình nghĩ tới thôi là cô thấy phấn khích rồi.

Điền Điền về phòng lấy quần áo,vào nhà tắm xong rồi có thể cày phim đến sáng nhưng mà đời không như là mơ cô vừa bước vào nhà tắm thì Trạch Kỳ ở trong đó,cô xuống mặt trầm giọng “Tại sao chú ở trong này”.

Nhưng mà cô nhìn Trạch Kỳ đang đánh bóng giày,cô cạn lời nhưng có đôi chút xấu hổ là bởi vì cô đang quấn khăn tắm để đi tắm nhưng mà Trạch Kỳ lại ở đây nữa,cô hét “Chú đi ra đi để tôi đi tắm”.

Trạch Kỳ nhếch môi cười tỏ vẻ nguy hiểm “Lần trước em hứa với tôi đều gì,hửm”,Điền Điền bối rối nhớ nhưng giả vờ “Tôi…tôi không nhớ gì hết đó”.


Trạch Kỳ nghe vậy lập tức dọn đồ dùng đánh giày cất vào tủ,anh lập tức cởi áo ra lộ cơ thể cường tráng đầy quyến rũ,Điền Điền lớn giọng “Sao cởi áo chứ,chú ra ngoài cho tôi đi” Trạch Kỳ lập tức lôi kéo cô vào lòng mình.

“Này làm gì đó”“Đương nhiên là tắm chung rồi”“Gì chứ tôi không cần”“Chỉ tắm thôi mà,tôi không làm gì em đâu”Nhưng mà cuối cùng,Điền Điền phải kỳ lưng Trạch Kỳ cô nói với anh “Chú,làm vậy không được lỡ mẹ và bà ngoại về thì sao” anh mỉm cười nói với cô “Bà nội tôi xuất viện rồi muốn nói chuyện với bà ngoại em và mẹ em.

Nên tôi đưa hai người họ về dinh thự rồi”.

Hèn gì,không thấy hai người đâu nhưng mà sao có cảm giác nguy hiểm vậy chứ,giống như lần trước cô cũng tắm chung với Trạch Kỳ,anh ta đã làm chuyện đó với cô.

Điền Điền không muốn vậy nhưng mà cô nhớ khi mà Trạch Kỳ giúp cô sẽ đưa Doãn Thi đến trường dự lễ hội,Trạch Kỳ cũng giữ lời hứa còn đối với cô định lừa anh là cô đang đến tháng thì anh sẽ không làm gì cô cả.

Nhưng mà,cô ở cùng nhà tắm chắc chắn rằng không thể lừa được nữa mà cô ngoan ngoãn ngồi kỳ lưng cho anh,mà nghĩ tới nghĩ lui phải nghĩ cách nào đó để không cho anh động vào cô được“Này,em định giết tôi hay gì?”“Hả đâu có”Anh quay mặt phía sau cô mà nói “Nhìn kĩ đi,lưng tôi đỏ rồi này muốn chảy máu nữa.

Không ngờ em cạo gió giỏi ghê mà tôi không có nhu cầu”,Điền Điền hoảng hồn nhìn tấm lưng anh đúng là rất đỏ ứng mà anh lại khịa cô nữa.

Tiếp đó anh kỳ lưng cho cô,nhìn lưng của cô không còn vết thương nữa mà đã lành hẳn đã vậy không còn để lại sẹo nữa anh an tâm rồi,nhưng khiến anh hận nhà nội của Điền Điền vì dám đối xử người phụ nữ của anh.

“Này,chú định trả đũa tôi hay gì?“Đâu có”“Chú có nhớ vết thương của tôi mới hết sao”“Không nhớ”Trạch Kỳ hung hăng đưa tay phía trước xoa cặp đào nhỏ mà nhào nặn,Điền Điền phản kháng lại “Này chú làm gì vậy?”,anh nở nụ cười có hơi nguy hiểm nhưng mà không quan tâm đến lời cô nói mà vẫn bóp nhào cặp ngực của cô,đến nổi Điền Điền khó chịu cầm hai tay anh để cản lại.

“Dừng lại đi”“Sao em nhạy cảm quá vậy,tôi chỉ cọ người em thôi”“Không cần cọ nữa”Điền Điền từ chối nhưng mà,Trạch Kỳ vẫn hung hăng làm công việc của mình,cô có cảm giác dưới mông của mình có cái đó nó chạm vào mình nhưng mà không hình dung được đó là cái gì.

Tiếp đó Trạch Kỳ dùng tay mò ở phía dưới thân cô,tay kia thì vẫn nghịch ngợm bộ ngực của cô,Điền Điền chịu không nổi cựa quậy.

Nhưng mà ngón tay ấy vẫn vào bên trong nơi tuyệt mật ẩm ướt ấy,Trạch Kỳ ghé sát vào tai “Bảo bối,sao em ướt nhẹp vậy”,Điền Điền đang cố kìm lại giọng không dám lên tiếng,cô lắc đầu mà bị anh chọc vào mạnh hơn khiến cô rên lên.


Trạch Kỳ nghe tiếng rên ấy vẫn không chịu nổi mà muốn hành động ngay với cô nhưng không được,phải từ từ cho Điền Điền phải thích nghi với chuyện này phải khiến cô lên cơn mê man.

Điền Điền quay mặt lại định nói ngừng lại,nhưng mà Trạch Kỳ hôn cô và đưa lưỡi vào trong miệng cô mà mút lấy lưỡi cô cùng hòa quyện bên trong khoang miệng ấy.

Điền Điền cố đẩy ra,mà càng đẩy ra thì bị siết chặt lại thì càng nồng nhiệt hơn nữa,tại sao cơ thể cô vẫn nghe lời anh ta chứ,Trạch Kỳ nỏi nhỏ vào tai cô “Muốn biết không?Tối nào em ngủ,tôi cũng chạm cơ thể em đó thôi.

Nên là cơ thể em không phản kháng lại tôi,nhìn đi chúng còn thành thật với tôi nữa,còn em đúng là hư hỏng mà”,Điền Điền lắc đầu cô không muốn nghe nửa cô định bỏ chạy mà bị giữ chặt lại và bị lôi vào bồn tắm.

Cô biết Trạch Kỳ đã tới mức giới hạn rồi,nhưng mà cô không muốn chuyện này này chút nào cả,Trạch Kỳ kéo cô trước mặt mình mà hôn một cách nồng nhiệt.

“Chú,tôi không thể”“Tại sao”“Tôi còn đi học,nhưng không muốn mang thai”Thì ra cô không muốn mang thai,nhưng mà anh biết Trạch Kỳ ôm cô vào lòng mà hỏi cô “Em đến ngày chưa”,cô lắc đầu vậy là anh an tâm bởi vì đó là ngày an toàn,quan hệ sau khi con gái đến tháng xong thì quan hệ rất dễ bị mang thai,Trạch Kỳ lo sợ cô mà mang thai thì sẽ bị đuổi học.

Nhưng mà Điền Điền,cũng đã 18 tuổi nhưng còn quá trẻ mang thai thì rất nguy hiểm đến tính mạng.

Xem ra đây là ngày an toàn rất thích hợp,anh ôm cô và nói “Xem ra đây là ngày an toàn,nên là không sao”,tiếp đó anh an ủi cô và hôn cô ôm chặt cô vào lòng,đôi bàn tay ấy vẫn không ngừng mò về phía nơi tư mật ấy.


Điền Điền run rẩy và không ngừng rên rỉ,Trạch Kỳ không muốn hành động ngay lúc này anh lấy tay cô cho cô chạm cự long của anh.

Điền Điền đỏ mặt lần đầu tiên chạm vào cự long của anh,lớn thật mà nhìn sang Trạch Kỳ thấy anh cũng đang hưởng thụ.

Cho đến khi Trạch Kỳ chịu không nổi,anh ôm cô và tiến vào bên trong hoa huyệt.

“Chú,tôi đau rút ra đi”“Lỡ vào rồi,rút ra sao được”Trạch Kỳ không quan tâm mà vẫn húc cô mạnh hơn,lúc đầu Điền Điền thấy đau nhưng là đó không phải là lần đầu nhưng sao nó đau quá vậy nè dần dần cô cảm thấy thoải mái mà lên cơn mê man,anh nhìn cô mang vẻ mặt hưởng thụ.

“Bảo bối,của tôi cũng rất hưởng thụ đó nha”“Làm…gì…có…ưm…ưm…đồ xấu xa”Xấu xa ư,anh không hề xấu xa anh đã kết hôn với cô nên cô là vợ anh rồi là vợ chồng hợp pháp đó,Điền Điền cứ rên rỉ trong cơn mê man cho đến khi cô đuối thì thôi,cô dựa vào vai anh rơi vào cơn hôn mê.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.