Chuyện là, sau lần bạn Hiểu Lan Yên "ghen tuông vô độ" ấy, chẳng bao lâu sau, bụng đã to dần tròn dần.
Vương Hàn từ đấy từ một kẻ cuồng công việc, bắt đầu sinh ra cái tính "thèm trốn việc", nếu hôm nào không có cuộc hẹn quan trọng, sẽ lập tức bay về nhà để ở bên vợ. Hiểu Lan Yên thấy cái tính này của hắn phát sinh thì chỉ biết cười khổ, nhìn xem giờ hắn có khác gì con gà mái mẹ hay không?
Ngày sinh hay chỗ sinh đều đã được Vương Hàn chuẩn bị ổn thỏa, thậm chí phòng cho con cũng đã sắp xếp xong rồi. Hiểu Lan Yên có lần từng hỏi:
- Con chưa ra đời, anh đã vội xếp phòng rồi?
Vương Hàn chỉ nhếch mép xấu xa cười, ghé sát vào tai cô tuyên bố:
- Không có phòng, để sau này nó giành ngủ với em chắc.
Bạn Lan Yên đương nhiên nghe xong thì mặt đỏ tưng bừng, trước mặt bác gái cùng mẹ chồng cô mà hắn dám nói ra lời như vậy, nhỡ có người nghe thấy thì sao? Vương phu nhân hôm nay tới thăm con dâu, vô tình nghe thấy câu nói đầy ẩn ý của thằng con trai trời đánh thì chỉ biết bất lực lắc đầu. Xem ra cháu đích tôn của bà sau này phải chịu thiệt thòi rồi, thôi thì cha nó đã phúc hắc như vậy, bà nên yêu thương chăm sóc nó nhiều một chút.
Chỉ có một điều không ai ngờ được, đó là Hiểu Lan Yên thể chất vốn yếu ớt, chưa đủ chín tháng mười ngày đã chuyển dạ đau đớn, đứa bé muốn chui ra ngoài.
Vương Hàn lo lắng, gấp gáp đến độ muốn bay lên trời, vội gọi xe đưa vợ hắn vào bệnh viện. Hiểu Lan Yên đẻ mổ, được tiêm thuốc gây mê, thành ra không biết gì. Vương phu nhân cùng hắn ngồi chờ ngoài cửa phòng mổ, nhìn con trai lần đầu tiên run như vậy, chỉ biết vỗ vai con động viên khe khẽ.
Kết quả là tiếng khóc "oa oa" hết sức trong trẻo vang lên. Cô y tá trẻ bước ra khỏi phòng mổ, tay bế theo một đứa bé nhỏ xíu, trong đầu còn không ngừng xuýt xoa ca ngợi. Là một bé trai! Vương phu nhân thật là vui vẻ muốn chết, cháu trai xinh xắn đáng yêu của bà, cho dù thiếu tháng một chút, nhưng vẫn rất khỏe mạnh, cân nặng không quá có vấn đề. Bà yêu thương đón lấy đứa bé trong vòng tay, chầm chậm đi tới chỗ Vương Hàn.
Vương Hàn lúc này lòng như lửa đốt, việc đầu tiên là hỏi tình hình của vợ, sau đó mới cúi đầu trìu mến nhìn gương mặt non nớt của con. Là con trai, con trai của hắn, kết tinh tình yêu của hai người. Sau khi ổn thỏa, bác sĩ bước ra thông báo người nhà có thể vào thăm. Người nhanh chân nhất đương nhiên là Vương Hàn.
Nhìn Hiểu Lan Yên mệt mỏi bơ phờ nặng nề ngủ, Vương Hàn trong lòng xót xa không để đâu cho hết. Biết trước cô yếu ớt thế này, hắn đã có sự chuẩn bị tốt hơn, về sau nhất định sẽ không để cô phải sinh đẻ thêm lần nào nữa. Bé con cũng ngoan ngoãn khép mắt ngủ bên cạnh cô, dù mới sinh ra nhưng nhìn thế nào cũng như đúc từ hình mẫu Vương Hàn mà ra. Hắn ngắm nhìn con trai, yêu thương mà hôn lên cái trán nho nhỏ của con, sau đó hôn lên đôi môi mệt mỏi của vợ, thì thầm những lời cảm ơn trời đất.
---
Không biết là do ra đời thiếu tháng, hay là vì thích như vậy, mà bé Vương Ngôn năm nay đã lên 5 tuổi, cái gì cũng biết, thậm chí học tập phải được xếp vào loại thiên tài, thế nhưng có một điều làm Hiểu Lan Yên rất lo lắng, đó là thằng bé chẳng muốn tiếp xúc chơi bời với ai cả.
Tuy nhiên Vương Ngôn lại rất biết yêu thương cha mẹ. Dù cha nó có hơi phúc hắc xấu tínhmột chút, mẹ thì lại hiền lành ngốc nghếch luôn răm rắp theo cha, nhưng trái với dự tínhcho sự "tranh giành" của Vương Hàn, con trai hắn lại rất ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ tìm cách cãi lại. Vương Ngôn sau khi cai sữa mẹ đã bị cha bắt ra ngủ phòng riêng, đương nhiên lúc đó còn bé, có khóc vài buổi đầu, nhưng dần dần cũng thành thói quen, thằng bé lại thích ngủ một mình hơn là có người khác.
Tuy Vương Hàn rất hạnh phúc sảng khoái với điều đó, nhưng Hiểu Lan Yên lại rất lo lắng. Vương Ngôn cũng sắp vào lớp một, làm sao lại cứ mãi không chịu kết bạn như thế. Bao nhiêu thời gian rảnh, Vương Ngôn đều là học tập, không thì cũng lấy ipad ra chơi game. Đã có lúc Hiểu Lan Yên đã nghĩ rằng, có khi nào thằng bé bị mắc chứng tự kỉ hay không, là do cha mẹ chưa quan tâm đầy đủ?
Thế nhưng có lẽ Hiểu Lan Yên đoán sai rồi! Vương Ngôn càng lớn phong cách càng giống y hệt cha mình, không phải là tự kỉ, mà là... khinh người! Hiểu Lan Yên lúc phát hiện ra ánh mắt thằng bé dành cho các bạn cùng trang lứa, y hệt như ánh mắt của Vương Hàn ngày đầu tiên gặp mình, khổ sở tới đêm đêm khóc ròng thầm than trời đất. Vương Ngôn ơi là Vương Ngôn, con làm sao lại đi theo sự xấu xa đáng hận của cha con vậy chứ!
Dạo này Hiểu Lan Yên thay vì để Vương Ngôn do người làm lái ô tô đến đón, sẽ cùng đi để đưa con về nhà, lại vô tình phát hiện ra rằng: Cuối cùng thằng bé cũng có bạn! Lại còn là một bé gái nữa chứ. Con bé nhỏ nhắn xinh xắn, lại còn vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời. Khỏi nói cô vui tới mức phát khóc lên được. Có một lần, trên đường về nhà cô có hỏi con:
- Tiểu Ngôn, bạn nữ xinh xắn hay đi với con tên gì vậy?
Ai ngờ, thằng bé chỉ lạnh lùng quay sang đáp cô một câu:
- Con không biết.
Không biết??? Đến cái tên còn không biết, vậy mà lại luôn chơi cùng nhau sao? Kì lạ quá mà, nhưng thành bé đã nói vậy, cô hiểu dù có cậy miệng nó cũng chẳng nói thêm lời nào đâu.
Nhưng quả thực, Vương Ngôn không hề biết tên con bé đó, chỉ là thấy nó hiền hiền ngoan ngoan, lại không hề có thái độ kiêu căng như mấy đứa con nhà giàu khác nên tự nhiên sinh ra cảm giác dễ chịu thôi. Hơn nữa cậu nói gì con bé cũng nghe, không tọc mạch cũng không một chút xấu tính. Cậu bắt con bé chỉ được chơi với mình cậu nó cũng hiền lành nghe theo. Dù gì thì, cái cảm giác độc chiếm con bé cũng không khỏi làm cậu thấy vui thích. [Tác giả: Giống thằng cha mày =))]
Nhưng quả thực câu hỏi của mẹ hôm nọ, làm cậu ngồi trong lớp cứ nghĩ mãi không thôi. Trống tan trường vừa đánh, con bé bên cạnh đi tới cười cười, khe khẽ hỏi cậu, thái độ dè dặt như sợ cậu sẽ từ chối:
- Vương Ngôn, cậu có muốn tới nhà tớ thử đồ mẹ tớ nấu không?
Trời xui đất khiến thế nào Vương Ngôn liền gật đầu một cái. Cô bé thấy vậy vừa bất ngờ lại vừa vui vẻ, cười tới chói lòa đẹp mắt.
Thì ra nhà cô bé mở một quán ăn nhỏ, có vài món rất lạ và ngon. Vương Ngôn lặng lẽ nhìn, âm thầm kết luận mẹ cô bé chẳng qua chỉ là bán hàng cho vui thôi, vì căn nhà nhìn qua cũng thấy khá lớn và đẹp.
Ăn xong mấy món ngon trên bàn, Vương Ngôn âm thầm suy nghĩ, lần đầu tiên cảm thấy đắn đo một hồi, sau đó nhìn con bé đang cười tươi bên cạnh, hỏi một câu:
- Cậu tên gì?
Cô bé lúc đầu tất nhiên rất bất ngờ, nhưng về sau vẫn là hiền lành nói:
- Tớ tên là Tịch Hình Dao!
Vương Ngôn nghe xong cũng chỉ lẳng lặng tiếp tục uống nước. Lát sau, một người phụ nữ xinh đẹp, có lẽ vẫn còn trẻ, hiền hậu bước ra, nhìn thấy cậu liền quan tâm hỏi:
- Tiểu Ngôn, ăn no chưa? Có muốn cô lấy thêm gì không?
Vương Ngôn chỉ lịch sự đáp lại rằng mình đã ăn no. Con bé bên cạnh nhìn thấy mẹ thì cười toe toét, kể lể đủ thứ ở lớp hôm nay.
Trình Thương dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại như tơ của con gái, lại nhìn sang cậu bạn kiệm lời của nó, trong đầu thầm cười khổ, khẽ cảm thán một câu: "Con gái ngốc của mình, sao lại vô tình kết thân với cậu bạn lạnh lùng này chứ, sau này kiểu gì cũng bị bắt nạt mà thôi..."