Lục Lộ không đoán nhầm, Nhược Thần quả thật quen Quan Tuệ Tâm ở châu Úc.
Nhược Thần lúc đó vừa đến nước khác, không có gì cả, chỉ có một tấm thân không sợ chết. Anh bắt đầu làm vệ sĩ cho Quan Tuệ Tâm, tình cờ bảo vệ được cho bà ấy, sau đó được đề bạt.
Sau này bà ấy cho anh rèn luyện, khiến anh dần dần trở thành trợ thủ đắc lực trên thương trường.
Có một khoảng thời gian, anh không có nguyên tắc gì, chỉ cần không phải chuyện xấu đến đạo đức, anh đều làm theo kế hoạch được giao, sau đó hoàn thành mỹ mãn. Anh cũng hiểu, công việc này không thể làm cả đời, vì thế đã đi học nhiếp ảnh, một mặt cũng là vì có công việc để ăn nói với người nhà ở bên kia bờ đại dương.
Lần này về nước, ngoài triển lãm nhiếp ảnh, quan trọng nhất là làm việc cho Quan Tuệ Tâm.
Tư liệu về Lăng Thái, trước khi anh lên máy bay ở châu Úc cũng đã xem qua. Nhưng anh không ngờ, lần đầu tiên gặp Lăng Thái lại trong tình huống như vậy.
Chuyện Nguy Đồng kết hôn, anh hoàn toàn không biết gì, trong tài liệu của Lăng Thái chỉ viết một câu đơn giản về người vợ vừa cưới này, nói là nhân viên trong công ty. Dẫn đến cả kế hoạch còn chưa bắt đầu đã bị ngắt quãng.
Anh hiểu, người như Quan Tuệ Tâm, về quan hệ của anh và Nguy Đồng không thể không biết rõ. Rõ ràng biết nhưng vẫn bắt anh đi làm, người phụ nữ này đã cố ý thử anh.
Muốn tiền đồ vật chất hay là người nhà đã nuôi dưỡng nhưng không có quan hệ huyết thống?…
Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy có chút buồn cười. Người phụ nữ đó chắc máu lạnh quen rồi, liền cho rằng người khác cũng như bà ấy, sẽ đắn đo về vấn đề này. Thực ra, bắt đầu tứ lúc anh biết quan hệ của Nguy Đồng và Lăng Thái, anh đã quyết định đứng về phía Nguy Đồng.
Không chỉ là đứng về phía Nguy Đồng, mà còn muốn mượn thân phận hiện tại của anh giúp đỡ cô.
Sau này, những do thám, bất hòa, ly gián đều là vở kịch anh diễn cho Quan Tuệ Tâm xem. Anh rất hiểu Quan Tuệ Tâm, biết trước khi bà ấy hoàn toàn yên tâm, không thể tùy ý cho anh hành động một mình. Anh biết luôn có người đi theo anh, lúc nào cũng báo lại động tĩnh của anh.
Vì thế, anh bắt buộc phải vô cùng cẩn thận, chỉ cần lộ ra một tia sơ hở nào, anh sẽ không được tín nhiệm nữa.
Anh nhận ra được Nguy Đồng rất yêu Lăng Thái. Cả đời anh chỉ có một cô em gái này, anh không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì khiến cô phải buồn.
Anh bắt buộc phải tìm một lý do vô cùng thỏa đáng, để khiến vở kịch này của anh chân thực và có sức thuyết phục hơn. Vì thế sau này mới có buổi tỏ tình đó.
Một người đàn ông bị từ chối trên tình trường, khiến anh ta xấu hổ hóa giận dữ, hạ quyết tâm muốn diệt trừ tình địch. Mà bây giờ lại có một cách thần không biết quỷ không hay như vậy, không còn gì có thể tốt hơn nữa, bất cứ ai cũng sẽ đồng ý.
Anh cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình không tồi, thái độ trìu mến trước đây, những chỉ trích ở Parker tối hôm đó, còn cả buổi tỏ tình sinh động ở con phố cũ... Tất cả đều được người đi theo anh báo cáo về.
Quan Tuệ Tâm hoàn toàn tin tưởng. Và anh đã giấu đi tài liệu quan trọng nhất trong quá trình điều tra, âm thầm cho Lăng Thái một con đường thoát thân.
***
Bình trà phổ nhĩ đã cạn đáy, Nhược Thần không gọi phục vụ, tự mình đứng lên rót thêm trà.
Người đàn ông phía đối diện không kinh ngạc, không hoài nghi, trong quá trình lắng nghe cả câu chuyện, chỉ thỉnh thoảng nhấc hai ngón tay lên, gõ nhẹ trên mặt bàn, dường như đang suy nghĩ, con ngươi đen láy sâu thẳm không nhìn thấy đáy.
Phản ứng như vậy khiến Nhược Thần hài lòng, rốt cuộc, đây mới là thái độ một người thành công nên có.
Hồi lâu, Lăng Thái chậm rãi mở lời, "Bao năm qua, tôi cho rằng mình cũng có lúc nhìn nhầm người, nhưng trực giác ban đầu là đúng."
"Anh sớm đã biết tôi đang giúp anh?"
"Không, vẫn chưa chắc chắn. Chỉ là, tôi cho rằng Quan Tuệ Tâm thận trọng cẩn mật, không thể để lúc đánh đòn quan trọng còn cho tôi một con đường lui rộng rãi như vậy. Lúc đó tôi nghĩ, có phải bên cạnh chị ấy, có một người đang giúp tôi? Sau này Lục Lộ nói nhìn thấy anh lên xe của chị ấy ở Lăng Thị, tôi liền ngấm ngầm cảm thấy người này chính là anh." Lăng Thái chống tay lên thái dương, cười hỏi, "Đối với anh quan trọng nhất là người nhà, tại sao sau khi sự việc kết thúc lại không về Nguy gia? Nguy Đồng rất lo cho anh."
Nhược Thần cũng cười, "Nha đầu ngốc đó, chỉ biết lo lắng mù quáng. Nhưng có anh bên cạnh, tôi cũng yên tâm. Thực ra lần đó giúp anh, cái giá phải trả cũng rất lớn, tuy không có chứng cứ thật sự, nhưng sau này Quan Tuệ Tâm không còn tín nhiệm tôi, tôi đi theo Lăng Lạc An. Nói cho cùng, tôi cũng chỉ muốn kiếm ít tiền lương, chỉ cần không có xung đột về lợi ích là được. Anh cũng biết chuyện trước đây của Nguy Đồng và Lăng Lạc An, trừ khi cần thiết, thời gian này tôi sẽ không về Nguy gia."
Nói đến đây, anh dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc trở lại, nói: "Hôm nay tìm anh, thực ra là muốn anh giúp đỡ."
***
Lúc Lăng Thái về đến nhà, Nguy Đồng đang đánh vật trong bếp.
Kem tươi khắp mặt đất, socola vụn vương khắp bàn, bên cạnh bồn nước còn có quả trứng đã dập vỡ, lòng trắng lòng đỏ lẫn lộn.
"Em thế này là..."…
"Ông xã, anh về rồi à!" Hai mắt Nguy Đồng sáng lên, xông vào ôm, "Bánh mousse socola trà chiều hôm nay rất ngon, lúc anh đi chưa ăn một miếng nào, em muốn tự mình làm cho anh một cái."
"Vì thế phòng bếp nhà chúng ta biến thành thế này?" Lăng Thái cởi áo ngoài, kéo người định vào bếp, "Đừng làm nữa, lần sau anh sẽ đi cùng em đến đó là được."
"Làm người không được bỏ dở giữa chừng."
"..." Anh cảm thấy phòng bếp trong nhà sắp hỏng đến nơi rồi...
"Vậy thì để anh làm."
"Bắt cá cho người khác không bằng cho người ta cần câu." Nguy Đồng nheo mắt, cười tươi, "Ông xã anh dạy em đi!"
Cô làm nũng, túm lấy cánh tay anh lắc lắc. Anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt ánh lên niềm vui. "Thật sự muốn học?"
Thấy cô gật đầu, anh bảo cô mau chóng thu dọn sạch sẽ nhà bếp. Cô nhanh nhẹn chạy đi, mười phút sau, phòng bếp được giải cứu.
Lăng Thái vừa xắn tay áo vừa chậm rãi bước vào phòng bếp, tiếp theo lấy chiếc tạp dề của cô, mặc lên người, bắt tay làm bánh mousse.
"Không phải cho người ta cần câu sao?" Động tác của anh lanh lẹ, cô vốn dĩ không học được.
Anh cười như không cười, "Anh thích cho em cá hơn."
"Tại sao?"
"Vì anh thích bộ dạng lúc em xin anh ăn cá."
"..."
"Thực ra người thật sự muốn ăn bánh là em đúng không?"
"..."
Anh nghiêng đầu, hôn lên thái dương cô, "Mau cầu xin anh, nếu không, làm xong anh sẽ ăn một mình."
"..." Cô đột nhiên thấu hiểu tâm trạng của thú cưng.
***
Lúc Lăng Thái bảo Nguy Đồng gọi điện hẹn Lăng Lạc An, Nguy Đồng còn nghĩ mình nghe nhầm. Nhưng dưới sự mê hoặc của bánh mousse socola, cô đành nhấc máy gọi cho anh ta.
Tốc độ nhấc máy của Lăng Lạc An vô cùng nhanh, chắc là hiểu nhầm gì đó, lúc nghe cô hẹn gặp, thái độ anh vui mừng bất thường.
Cúp máy xong, Nguy Đồng đến trước mặt Lăng Thái, nhìn người đàn ông trên sô-pha, "Cho em một lý do!"
"Hả?"
"Hả hả hả! Hả cái con khỉ! Anh biết cháu anh vẫn chưa hết tình cảm với em, nhiều lần phiền nhiễu không ghen thì thôi, còn bảo em hẹn Lăng Lạc An ra ngoài? Nói, hôm nay người gọi anh ra ngoài là ai?" Cô không khách sáo túm lấy cổ áo anh, nghiêm túc tra hỏi.
Lăng Thái cười nhìn cô, thực ra vợ anh rất thông minh.
"Là Nhược Thần." Anh không giấu giếm.
Nhược Thần tìm anh, nguyên nhân chủ yếu là muốn anh giúp Lăng Lạc An.
Nhược Thần nói cho anh, Lăng Thị mấy ngày trước đang âm thầm đổi chủ lần nữa, Lăng Thị hiện nay đang bị Quan Tuệ Tâm nắm quyền làm chủ. Lăng Lạc An không những nhường vị trí chủ tịch, đến cổ phần trong tay cũng bán cho mẹ mình.
Lăng Lạc An làm vậy là vì không muốn liên hôn với Vu gia.
Quan Tuệ Tâm không cho Lăng Lạc An nhiều sự lựa chọn, ngồi ở vị trí này phải chịu trách nhiệm nên chịu, phải thực hiện liên hôn. Nếu không muốn kết hôn thì phải rời khỏi Lăng Thị.
Anh chọn cách thứ hai.
Nhưng bên trong sự việc, chỉ có Nhược Thần hiểu rõ nhất, sự xuất hiện của kết quả này không phải ngẫu nhiên. Bắt đầu từ ngày đầu tiên Quan Tuệ Tâm âm mưu đoạt quyền làm chủ Lăng Thị, bà đã dự định giữ cho bản thân, ép hôn chỉ là một thủ đoạn. Sau cuộc họp bỏ phiếu, bà rõ ràng biết anh có vấn đề, nhưng vẫn để anh ở bên cạnh con trai mình, thậm chí không cảnh tỉnh một câu nào.
Anh có thể khen ngợi người phụ nữ này rất thông minh, nhưng anh quả thật không thích phương pháp hành sự của bà. Trên đời này làm gì có người mẹ nào vì tiền và quyền mà ép con trai mình đến nước này?…
Anh bây giờ muốn giúp Lăng Lạc An đoạt lại Lăng Thị, không phải vì có mưu đồ gì, chỉ đơn giản là không thích cách làm của Quan Tuệ Tâm.
Chỉ là chuyện này, một mình anh không làm được, vì thế anh tìm đến Lăng Thái.
Còn việc cần Nguy Đồng gọi điện, chỉ vì trước mắt không ai có thể liên lạc được với Lăng Lạc An.
***
Chuyện Nhược Thần không thật sự thích cô, cũng không có chuyện vì yêu sinh hận mà báo thù khiến tinh thần Nguy Đồng phấn chấn, gánh nặng trong lòng cô cuối cùng cũng tan biến. Cho dù cô có bị lợi dụng đi "dụ dỗ" Lăng công tử ra ngoài thì cũng không thành vấn đề. Cô thậm chí muốn trở thành một nhân vật trong trận đoạt quyền này, là nữ vệ sĩ dũng mãnh hay nữ thư ký xinh đẹp gợi cảm?
Nguy Đồng đột nhiên có chút háo hức, giống như một bộ phim bom tấn Hollywood phong vân khó đoán sắp thành sự thật. Chồng của cô, sư huynh của cô, đều là tinh anh trong những tinh anh. Một sự kiện to lớn như thế, sao có thể thiếu cô được?
Nghe cô đòi nhiệm vụ, Lăng Thái có chút khó xử, "Còn chưa đến lúc đó, Lăng Thị là Lăng Lạc An tự động từ bỏ, ngày mai gặp nó rồi nói."
"Vậy dẫn theo em. Em muốn biết các anh sẽ dùng cách gì để thuyết phục Lăng Lạc An." Dù sao người đó luôn kiêu ngạo, không coi ai ra gì, cô rất hiếu kỳ xem Lăng Thái sẽ dùng cách gì khiến Lăng Lạc An nghe theo.
Lăng Thái ôm lấy eo cô, đặt cô lên trên đùi mình, bàn tay đan vào những ngón tay cô, "Em muốn đi như vậy sao?"
Nguy Đồng gật đầu.
"Rốt cuộc là muốn đi, hay là muốn gặp Lăng Lạc An?" Anh hơi nheo mắt, bên khóe môi mang theo nụ cười như có như không, ánh mắt lại có chút lạnh lùng.
Cô học theo bộ dạng của anh nheo mắt, nhìn anh hồi lâu, không nhịn được cười phá lên, "Ông xã, thì ra kỹ thuật diễn của anh cũng không tồi đấy chứ?"
"Ai nói đây là diễn kịch?" Lăng Thái nhướng mày, cố ý dùng ngữ điệu lạnh lùng, "Đây là đang ghen!"
"..." Đối với "cái ghen" như vậy của chồng mình, Nguy Đồng tỏ ra không tin.
"Ngày mai em hãy ngoan ngoãn ở nhà, hoặc là hẹn hai người bạn của em ra ngoài chơi cũng được. Tóm lại, không được đi!"
"Thực ra nguyên nhân thật sự anh không muốn em đi là gì?"
Lăng Thái vuốt chiếc cằm xinh đẹp của cô, hôn một cái lên đó, trả lời không liên quan đến câu hỏi, "Tham dự vào chuyện này, và cùng anh đến Châu Phi xem sa mạc, hai thứ chỉ được chọn một."
"..."
"Trả lời trong năm giây."
"..." Ông xã, anh cần gì phải...
"Ba, hai, một..."
"Châu Phi!"
"Rất tốt, sự lựa chọn của em, đừng có quên. Người luyện võ đã nói phải giữ lời. Ngoan." Người đàn ông ban nãy còn "ghen" chậm rãi nhếch môi, nở một nụ cười mềm mại mê hồn.