Ông Chủ Ở Bên Cạnh Nhà Tôi

Chương 2



7.

Tới tầng chúng tôi ở, trước khi ai về nhà nấy, bỗng nhiên Thẩm Dịch móc di động ra, nhíu mày nhìn vài lần rồi duỗi điện thoại ra trước mặt tôi.

Tôi:?

Anh ta: “Cô làm thư ký của tôi mà ngay cả số điện thoại của tôi cũng không có?”

Anh đâu có nói với tôi cái này đâu…

Dưới sự áp bách của ông chủ tôi chỉ có thể tỏ vẻ:

“Tôi lập tức ghi số đây, ông chủ.”

Thẩm Dich vừa lòng gật đầu, chờ sau khi tôi và anh ta thêm phương thức liên lạc với nhau xong thì dơ chân đi thong thả về nhà.

Số của tôi đúng là khổ mà!

Tên Thẩm lột da đáng giận này!

Tắm rửa xong chưa bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.

Mở cửa ra, tôi thấy Thẩm Dịch đang bày ra vẻ mặt đen thùi lùi đứng ở bên ngoài.

Trên mặt của tôi là một đống dấu hỏi.

Tăng ca cũng tăng ca rồi, số cũng ghi rồi, nhà cũng về rồi, sao anh ta còn muốn tìm tôi gây sự nữa thế?

Giây tiếp theo, tôi thấy anh ta cực kỳ không vui mà mở miệng: “Vì sao còn chưa đồng ý kết bạn với tôi?”

Tôi:????

Ngài không bị gì chứ?

Đã tới lúc này rồi mà còn nói với giọng điệu ra lệnh à?

“Nếu tôi có việc cần tìm cô thì phải làm sao bây giờ?”

Nhưng tôi thấy anh ta thật sự là không vui nên cũng không dám có ý kiến gì thêm.

“Tôi lập tức đồng ý đây ông chủ.”

Lúc này Thẩm Dich mới chậm rầm chậm rì mà đi về.

Số điện thoại của anh ta cũng là số Wechat.

Không thể không nói, hình đại diện của người này trên Wechat nhìn rất khí phách.

Là một chiếc Maybach cực kỳ oai.

Anh ta thích Maybach?

À chết, có ai mà không thích đâu, ai không thích thì đó chính là họ không nói thôi.

Ngày hôm sau khi tôi bắt đầu đi làm tôi thấy con Bentley của Thẩm Dịch dừng ở dưới lầu chung cư.

Khi đi ngang qua siêu xe của anh ta, bỗng có tiếng còi phát ra từ chiếc xe đó.

Tôi quay đầu lại.

Người này lại bị làm sao nữa vậy?

Cửa sổ bên ghế lái dần dần hạ xuống, để lộ gương mặt tuấn tú của Thẩm Dịch.

Vẻ mặt của anh ta vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ phun ra ba chữ: “Lên xe đi.”

Nói xong còn túm lấy cái túi xách của tôi nữa chứ, làm tôi suýt chút nữa bị ngạt thở.

Lên xe thì lên xe, túm cái gì mà túm!

Bị tên chủ như Thẩm Dịch chèn ép cả một ngày, tôi bạo phát:

“Anh hung dữ cái gì mà hung dữ? Đi làm thì bức ép tôi đã đành giờ còn chưa tới giờ làm cũng muốn ép tôi sao?”

Thẩm Dịch bị tiếng hét của tôi làm cho sững sờ, trên mặt hiện lên sự ngạc nhiên.

Tất nhiên là anh ta không ngờ tôi lại to gan lớn mật như thế, có chút ngơ ngác, hơn nửa ngày sau mới thấp giọng nói một câu: “Tôi không hung dữ…”

Cạn lời.

Chẳng lẽ đã quen làm phú nhị đại nên trời sinh cứ thích quát mắng người khác hay sao?

Tôi là thanh niên có ý chí của thời đại mới, tôi không phải là kẻ tiểu nhân chỉ biết vâng vâng dạ dạ đâu nha!

Tôi hất tóc một cách khí phách: “Tự anh ngồi một mình đi, tôi đi tàu điện ngầm.”

Hình như Thẩm Dịch còn đứng phía sau lải nhải gì đó.

Nhưng bản thân bị ức hiếp đến mức đầu óc không còn quan tâm gì nữa.

Tôi chỉ mơ hồ nghe được mấy từ, cái gì mà ‘đến muộn’, cái gì mà ‘không hung dữ’.

Tôi mặc kệ.

Cho dù muốn bóc lột người khác thì cũng phải đợi đến thời gian làm việc rồi tính sau!

8.

Nhưng sự tức giận, sự phẫn uất này không duy trì được bao lâu.

Bởi vì tôi muốn đi mua đồ ăn sáng nên đi làm muộn, cho nên những suy nghĩ đó cũng tan thành mây khói.

Trong miệng của tôi vẫn còn ngậm nửa cái bánh, chạy một đường như điên.

Cực kỳ chật vật, cực kỳ khó mà nói thành lời.

Khi tôi tới công ty mới phát hiện Thẩm Dịch đang nghiêng người dựa lên tường, đứng ở cửa, vẻ mặt không rõ làm sao.

Xong rồi, tất cả đều xong rồi.

Đáng lẽ ra tôi không nên, ngàn vạn lần không nên nổi giận với ông chủ.

Đắc tội ai cũng được nhưng sao cứ phải đắc tội với ông chủ, người trực tiếp lãnh đạo mình chứ?

Chắc chắn là anh ta ra đây để bắt tôi đi làm muộn.

A a a…

Tôi run lẩy bẩy bước từng bước một, giả bộ thong thả mà đi qua.

Thẩm Dịch liếc nhìn tôi một cái: “Tới rồi?”

“Chào buổi sáng, ông chủ, buổi sáng tốt lành…” Tôi cúi đầu, không dám nhìn anh ta.

“Ừ.” Anh ta nhẹ nhàng lên tiếng.

Sau đó bầu không khí lầm vào tình trạng đông cứng.

Một giây, hai giây, ba giây…

Khi tôi còn cho rằng bản thân mình sắp phải đi gặp kế toán thì bỗng nhiên Thẩm Dịch mở miệng:

“Hôm nay không cần chấm công.”

Trong lòng tôi thực sự nghi ngờ lỗ tai của mình nghe nhầm, có phải thính lực của tôi đã có vấn đề:

“Hả….?”

Vẻ mặt của Thẩm Dịch không giống như bình thường, chỉ lầm bầm một câu: “Hôm nay là ngày đặc biệt, nên cho nhân viên một phúc lợi.”

“Ồ…”

Rốt cuộc tôi cũng đã phản ứng lại.

Lương tháng này của tôi vẫn còn đủ!

Có điều Thẩm lột da không dở tính xấu gì ư?

Sao hôm nay đột nhiên phát lòng tốt như vậy?

Mặc dù vẫn chưa thể tin được nhưng tóm lại tôi không những chiếm được tiện nghi mà còn có thể khoe mẽ nữa.

Tôi vô cùng vui vẻ cầm sữa đậu nành chưa uống trong tay đưa cho Thẩm Dịch: “Cảm ơn ông chủ! Cái này là để cảm ơn ngài!”

Thẩm Dịch nhìn nửa cái bánh của tôi, rồi lại nhìn sữa đậu nành, vẻ mặt lộ sự khó xử.

Cuối cùng anh ta vẫn im lặng không nói gì, nhận lấy sữa đậu nành, còn nói thêm một câu ‘Cảm ơn.’

Lúc đi ngang qua các đồng nghiệp, tôi nghe thấy bọn họ đang nhỏ giọng bàn luận:

“Hình như công ty mình chưa từng có phúc lợi như vậy…”

“Sao lại không thông báo sớm một chút chứ. Sớm biết như thế hôm nay tôi đã đến trễ một chút….”

Chị Lý tỏ vẻ thần bí liếc tôi một cái: “Nịnh, hôm nay có phúc lợi này là vì em có đúng không?”

Tôi sửng sốt: “Hả, tại sao?”

Cô ấy chỉ vào người tôi: “Bởi vì hôm nay em đến muộn nha!”

9.

Ngồi trước bàn làm việc, tôi bắt đầu tự suy nghĩ.

Có phải sáng nay thái độ của tôi đối với ông chủ quá ác liệt rồi không?

Thật ra ông chủ cũng khá tốt, người lại đẹp trai, còn phát phúc lợi cho nhân viên.

Còn việc áp bức nhân viên thì hiện giờ có nhà tư bản nào là không áp bức đâu?

Hơn nữa anh ta cũng vừa mới lên nhậm chức nên cần rất nhiều tư liệu là việc đương nhiên.

Sau khi tự thuyết phục mình nửa giờ, tôi cảm thấy áy náy sâu sắc.

Anh ta là một phú nhị đại được cưng chiều từ bé, bị một cô trợ lý nhỏ bé hét vào mặt chắc chắn sẽ cảm thấy tủi thân.

Cả ngày đó tôi như một người vô công rồi nghề, không có việc gì làm.

Tôi thấy Thẩm Dịch cứ bận rộn trước máy tính, chưa kêu tôi vào một lần nào.

Lương tâm của tôi bất an, đi tới gõ cửa: “Ông chủ, hôm nay không có việc gì sao?”

Thẩm Dịch mệt mỏi giương mắt lên, nhìn một đống văn kiện đặt ở trên bàn, lấy một bản ở trong đó đưa cho ta:

“Cô đi đối chiếu số liệu này rồi phân tích ra cho tôi.”

Tôi vén tay áo lên làm một hồi, sau đó phát hiện ra số liệu này có thể đối chiếu được dễ dàng.

So với ngày hôm qua thì tiến độ công việc nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhìn Thẩm Dịch đang bận qua bận lại ở trong văn phòng, tôi cảm thấy lương tâm của mình thật sự phải chịu sự khiển trách sâu sắc.

Lúc tan tầm tôi đi siêu thị mua một đống đồ ăn về.

Ông chủ cũng là con người, tôi muốn cho anh ta cảm nhận được sự quan tâm đầy nhân văn đến từ nhân viên của mình.

Cũng không biết anh ta thích ăn món gì?

Không sao, vậy thì dựa theo tiêu chuẩn của tôi mà chuẩn bị đi!

Về đến nhà, tôi bận rộn một hồi.

Rửa rau, cắt rau, xào rau, nấu đồ ăn, rau trộn dưa…

Tất cả đã được làm xong.

Bày ra bàn tỉ mỉ tôi mới đi gõ cửa nhà bên cạnh.

Lúc Thẩm Dịch đi ra mở cửa, anh ta lại một lần nữa không mặc áo.

Tôi nhìn thấy cơ bắp săn chắc kia không tự giác mà ngừng thở.

Anh ta… Anh ta… Anh ta… Sao anh ta lại có thể như thế!

Thẩm Dịch nhìn tôi chằm chằm sau đó cười một cái.

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta thấy bản thân đang mặc bộ đồ ngủ, đeo tạp dề, tóc tai hỗn độn.

Ừm… Nhìn giống như thím giúp việc.

“Chuyện gì thế?” Anh ta hỏi.

Tôi không lo lắng về tạo hình thím giúp việc này, bày ra gương mặt tươi cười niềm nở: “Vì để cảm ơn ông chủ tôi đã làm riêng cho anh một bàn tiệc lớn, ông chủ có muốn hạ mình sang nếm thử không?”

Thẩm Dịch ngẩn ra.

Khuôn mặt trắng nõn, đẹp trai của anh ta đỏ lên:

“Cho… Tôi?”

Tôi liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy!”

Sau đó chờ Thẩm Dịch mặc xong quần áo, tôi nửa kéo nửa túm anh ta đến nhà tôi, đẩy anh ta vào phòng bếp.

Anh ta nhìn một bàn đồ ăn, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt dại ra:

“Nhiều… Nhiều như vậy ư?”

Tôi chân chó mà kéo ghế đẩy anh ta ngồi xuống: “Làm cho ông chủ thì không tính là nhiều.”

10.

Một giờ sau, tôi thoải mái ợ một phát.

Thẩm Dịch vừa ăn vừa cười, giống như là rất vui vẻ.

Tôi đắc ý nhìn anh ta: “Thế nào? Có phải tay nghề của tôi rất tốt không?”

Thẩm Dịch né tránh ánh mắt của tôi, nhẹ gật đầu với biên độ rất nhỏ: “Cũng ăn được.”

Tôi suy ngẫm lời nói, ông chủ nói ăn được chính là cực kỳ ngon.

Tôi sẽ tạm chấp nhận lời khen này của anh ta vậy!

Tôi cười: “Làm ông chủ hài lòng là hạnh phúc lớn nhất của tôi!”

Sau khi Thẩm Dịch nghe thấy lời này, vẻ mặt lập tức mất đi sự tự nhiên, có chút lúng túng.

Tôi cũng không quá để ý, đứng dậy dọn bát đũa: “Tôi dọn bàn ăn nhé?”

Bỗng nhiên người này ngăn tôi lại.

Không biết từ khi nào mà Thẩm Dịch đã đeo tạp dề tôi để một bên lên người, vành tai phiếm hồng: “Cô nấu cơm vất vả rồi nên để tôi rửa bát đi.”

Tôi:?!?!

Để ông chủ rửa bát?

Đây là chuyện mà một nhân viên ưu tú để xảy ra được sao?

Tôi vội vàng kéo anh ta lại: “Không cần đâu ông chủ, tay của anh là để ký lên văn kiện chứ không phải là để rửa bát.”

Thẩm Dịch ra vẻ tủi thân mà nhìn tôi: “Ai nói tay của tôi chỉ có thể ký văn kiện?”

“À, thực ra ý của tôi không phải là như vậy…” Tôi sửng sốt.

Anh ta nhân lúc tôi còn đang ngơ ngác bắt đầu bưng bát đũa bỏ vào bồn rửa.

Vừa mở vòi nước vừa lầm bầm: “Tôi là người thông thạo mười kỹ năng, từ làm việc cho tới rửa bát đó.”

Tôi đứng một bên nghĩ sẽ rửa cùng với anh ta.

Động tác trên tay Thẩm Dịch dừng lại, quay đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm tôi.

Trong lòng tôi cảm thán, quả nhiên uy nghiêm của ông chủ vẫn còn, cho nên không dám làm ra hành động gì quá đáng: “Sao thế ông chủ?”

“Diệp Nịnh.” Anh ta trầm giọng gọi tên tôi.

Nhất thời tôi thấy cực kỳ khẩn trương.

Xong rồi, chẳng lẽ anh ta đang tức giận?

A a a, tôi chỉ là không muốn để cho ông chủ rửa bát một mình thôi mà.

Giây tiếp theo, anh ta lại quay về giọng điệu đáng thương:

“Tôi giúp cô rửa bát, sau này cô có thể cho tôi sang nhà cô ăn cơm ké được không?”

Hả???

Anh ta đang nói gì?

Anh ta đang muốn thành lập mối quan hệ hợp tác lâu dài với tôi ư?

Lúc tôi đang cảm thấy nghi ngờ nhân sinh thì anh ta lại tiếp tục nói: “Không được cũng không sao.”

Tôi xua tay liên tục: “Đương nhiên là được rồi!”

Thẩm Dịch cười: “Thật ư?”

“Đương nhiên là thật.”

Vì thế, tôi và ông chủ cứ như vậy mà trở thành bạn ăn cơm với nhau.

Tôi nấu cơm, anh ta rửa bát đó cũng là một loại bạn cơm.

Mặc dù tôi cứ có cảm giác… Kỳ lạ sao sao ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.