Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 10: Bị thương.




Editor: Mã Mã

Chương 10: Bị thương.

Không ai dám nói gì, chỉ có tiếng nói duy nhất của Hiên Viên Phong vang lên rât rõ ràng, nhưng đồng thời Hiên Viên Hoàng ban cho hắn một ánh mắt lạnh, làm hắn sợ ngậm chặt miệng.

Phương Lỵ Lỵ trợn mắt há hốc mồm, khuôn mặt ngốc qua nhìn Hiên Viên Hoàng, cô ta không nghĩ tới Hiên Viên Hoàng lại có một đứa con lớn như vậy.

"Cậu, cậu. . ." Ngón tay xanh nhạt run rẩy giơ lên chỉ vào khuôn mặt đang mỉm cười của Trầm Phi Dạ, cô ta nhìn nó như nhìn thấy yêu quái.

"Câm miệng, người đàn bà kia, cô thực âm ĩ." Cặp mắt của Trầm Phi Dạ trắng dã ra còn cộng thểm cả điểm thú vị, câu ta phất tay, giống như đuổi ruồi bọ.


Tiểu quỷ này rất cả khí thế, trong lòng Hiên Viên Hoàng đã khẳng định tiểu quỷ này chính là con hắn, trên mặt hiện lên một nụ cười hiếm thấy.

"Nhị ca, đừng xúc động, xúc động là ma quỷ, dù gì thắng bé cũng là con anh, anh đừng giết nó. . ." Khuôn mặt Hiên Viên Phong lộ ra hoảng sợ khi nhìn thấy nụ cưới hiếm thấy của Hiên Viên Hoàng, mỗi lần hắn nở nụ cưới này thì nhất định sẽ có người đổ máu.

"Câm miệng!" Hiên Viên Hoàng phun ra một cơn mưa đá đáp về phía Hiên Viên Phong. Trong lòng Hiên Viên Phong nghĩ anh mình thật máu lạnh vô tình, ngay cả con mình cũng có thể giết sao?

"Tiểu tử, cậu nên cầu phúc đi!" Thương xót nhìn Trầm Phi Dạ, khuôn mặt của Hiên Viên Phong hiện lên bi thương.

Trầm Phi Dạ hèn mọi nhìn Hiên Viên Phong, người này thật nhiều chuyện, rõ ràng chính hắn châm ngòi thổi lửa, còn muốn làm bộ là người tốt.

Cậu ta mặc kệ tất cả, sau đó lại nở nụ cười như trước, hiển nhiên Trầm Phi Dạ so với Hiên Viên Hoàng càng thêm vô hại.


Đang lúc tất cả mọi người chìm đắm nhìn cậu bé đẹp trai mỉm cười kia thì tự nhiên Trầm Phi Dạ lấy ra một khẩu súng từ trong túi.

Đó là một khẩu súng lục, mà ngay sau đó cậu ta nhắm thẳng vào Hiên Viên Hoàng, Trầm Phi Dạ vẫn cười như thiên sứ giống trước.

Hành động đột nhiên này làm mọi người giật mình, Phương Lỵ Lỵ thì trực tiếp ngã ngồi xuống đất không dám nhúc nhích. Nhưng hiển nhiên xôn xao không lớn, dù sao hai nhà cũng là hắc bạch thông ăn (kiểu liên kết làm ăn đó), vào giờ phút này thần kinh ai ai cũng căng thẳng, nhưng họ không bối rối chạy trốn lung tung.

Hiển nhiên Hiên Viên Hoàng thật không ngờ Trầm Phi Dạ lấy súng ra chĩa vào hắn, đã biết bao nhiêu năm rồi không có ai dám giơ súng chỉ vào hắn như vậy, hắn là người luôn kiêu ngạo, không ai dám xúc phạm tới hắn cả.

Được lắm, được lắm, hắn muốn xem tiểu tử kia sẽ làm gì !

"Ha, quả nhiên là hoàng đế, bị người ta chĩa súng vào người mà vẫn bình tĩnh được."

"Tìm ta có chuyện gì?" Hiên Viên Hoàng làm như không có chuyện gì, giờ phút này toàn thân hắn căng thẳng, hắn muốn biết vì sao cậu bé lại tới đây vào hôm nay. Hắn có tự tin, nếu tiểu tử này muốn giết hắn thì nó sẽ đợi 10 năm nữa !

Trầm Phi Dạ có điểm thú vị nhìn Hiên Viên Hoàng, thực không có ý nghĩa, không sợ hãi, đến lúc đó thì người chịu thiệt là hắn hay là chính mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.