Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 104: Kế hoạch sinh con




Editor: Lôi

Chương 104: Kế hoạch sinh con

Nhiệt độ trong phòng tắm ngày càng tăng cao khiến hơi nước phủ kín khắp mọi ngóc ngách của căn phòng, nhưng Hiên Viên Hoàng không có ý định “ăn” Trầm Phi Yên ngay tại đây.

Ánh mắt đam mê, đôi môi đỏ hồng giống như đóa hoa vừa chớm nở lúc ban sớm, tiềm ẩn trong đó sự ngọt ngào chết người. Hiên Viên Hoàng cảm thấy Trầm Phi Yên có sức hấp dẫn mị lực không thể dứt bỏ, hệt như đặc tính của cây thuốc phiện, khiến hắn lúc nào cũng khao khát có được cô.

"Ưm..." Trầm Phi Yên chưa kịp thích ứng khi cơ thể đột ngột rời khỏi dòng ấm nước áp, cô chớp chớp đôi mắt mơ màng đẹp như mộng của mình, hai tay bám chặt lấy bả vai Hiên Viên Hoàng, lúng túng không biết phải làm sao, nhìn y hệt đứa trẻ sơ sinh ngây ngây ngô ngô.

"Không thể ở chỗ này." Giọng nói Hiên Viên Hoàng mềm mỏng đi rất nhiều, nghe như tiếng thì thầm của cặp đôi đang yêu nhau say đắm. Khuôn mặt Trầm Phi Yên ửng hồng vì kích tình, làm lòng cô lâng lâng.

Trên chiếc giường mềm mại, hai thân thể quấn quít lấy nhau. Hiên Viên Hoàng từ tốn hôn môi Trầm Phi Yên, như đang miêu tả từng đường nét của đôi môi ấy, vừa giống như đang hoài niệm lại quá khứ trước kia.

Thời gian tươi đẹp lúc trước thật đơn thuần và trong sáng, còn bây giờ cô và hắn cũng gặp không ít những thử thách bởi quãng thời gian xa cách đó. Những thứ từng là điều tốt đẹp tưởng rằng đã mất, hôm nay lại ở trong tay mình, tâm trạng hắn lúc này hạnh phúc giống đứa trẻ đang nhớ lại cảm giác thích thú khi nhấm nháp viên kẹo ngọt lịm đầy hấp dẫn.

Sự thanh bình ấy như rửa sạch mọi ham muốn thuần túy đang dấy lên trong hắn, đơn giản chỉ là một nụ hôn mang đầy hi vọng đẹp đẽ, hi vọng có được cuộc sống mà mình hằng ao ước. Lần đầu tiên, một người lạnh lùng tàn độc như hắn lại muốn có được sự bình yên trong tâm hồn.

Trầm Phi Yên mình cảm nhận được sự thay đổi của Hiên Viên Hoàng, khóe môi khẽ cong lên vui vẻ, dường như trong hắn xuất hiện một Hiên Viên Hoàng khác, không giống với con người tàn nhẫn lạnh lùng thường ngày.

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Cô cười nhạt hỏi, trong căn phòng khô ráo sạch sẽ và ấm áp khiến tâm trạng cô thả lỏng rất nhiều, chứ nhớ đến việc lúc nãy trong phòng tắm làm cô xấu hổ chết đi được.

"Ha ha, tôi đang nghĩ xem nên ăn em bắt đầu từ đâu." Cố ý muốn dọa cô, Hiên Viên Hoàng trưng ra bộ mặt xấu xa hệt như con Sói hoang dã đói khát mồi, đôi mắt hắn u ám lạnh lẽo như trời giông mưa bão.

Người đàn ông này bây giờ còn giả bộ hung dữ với cô, nếu như ở tình huống khác chắc chắn sẽ dọa cô chết khiếp, nhưng hiện tại lại khiến cô có chút buồn cười. Từ những cử chỉ nhẹ nhàng của hắn, Trầm Phi Yên biết hắn chỉ muốn trêu đùa cô một chút mà thôi. Vì thế lần này cô muốn nắm quyền chủ động, như vậy chắc cũng không có vấn đề gì!

Con ngươi sáng lấp lánh ánh lên tia bướng bỉnh, Trầm Phi Yên cười cười nâng tay kéo đầu Hiên Viên Hoàng thấp xuống, làm bộ bực tức nói: "Thay vì bị ăn, tôi lại muốn chủ động ăn anh trước hơn."

Vụng về dán cặp môi căng mọng của mình lên môi hắn, đây là lần đầu tiên Trầm Phi Yên chủ động hôn người khác phái nên có đôi chút lúng túng. Với kinh nghiệm nghèo nàn của mình, cô đang phân vân nên dùng răng, hay là dùng lưỡi thì tốt hơn. Hừm, cuối cùng Trầm Phi Yên quyết định dùng răng của mình làm “vũ khí” tập kích con sói hung dữ kia.


Dáng vẻ cô hôn hít giống như thỏ con gặm kẹo ngọt, cũng chính vì cử chỉ ngây ngốc này làm Hiên Viên Hoàng không nhịn được phì cười.

"Anh cười cái gì chứ?" Trâm Phi Yên thẹn quá hóa giận, bực tức nói. Hắn là một tay lão luyện tình trường, kỹ thuật hôn của hắn so với cô siêu việt hơn nhiều, về phương diện này tất nhiên là cô không thể bằng hắn, nhưng có cần phải cười nhạo cô như vậy không?

Yêu chiều nhéo nhẹ chóp mũi Trầm Phi Yên, hắn trầm giọng "Đây không phải là hôn, đây là động tác của người đói bụng ăn quàng!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ bừng, Trầm Phi Yên cất giọng chán nản "Tôi biết tôi không có kinh nghiệm nhiều trong việc này, anh là cao thủ, tôi là tay mơ. Tôi sẽ kiếm người khác để luyện tập cho tốt, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng, hứ!"

Vừa nghe thấy Trầm Phi Yên nói sẽ tìm đàn ông khác để luyện tập, sắc mặt Hiên Viên Hoàng lập tức đen sì, hắn hung hăng đè thấp đầu cô xuống, ngấu nghiến hôn lên môi cô.

Nụ hôn mạnh mẽ, bá đạo, và điên cuồng, quét sạch mọi thứ cản trở trên đường tiến công của nó. Sự va chạm của răng và môi tạo nên âm thanh đầy khiêu khích, chiếc lưỡi linh hoạt cạy mở cái miệng nhỏ xinh mạnh mẽ tiến vào, bám dính lấy hàm răng trắng bóng đầy tinh tế của cô. Vị ngọt trong khoang miệng của người con gái khiến hắn khó lòng kiềm chế, lập tức cuốn chặt lấy chiếc lưỡi của Trầm Phi Yên, dây dưa không muốn buông, cắn nuốt tất cả mọi giác quan của cô. Nụ hôn mãnh liệt đầy mê hoặc khiến cô và hắn run lên như có dòng điện cao thế vô hình chạy qua cơ thể hai người.

"Ư... Tôi..." Cảm xúc mãnh liệt này khiến cô có phần không thoải mái, cơ thể trước đó vốn đã nóng ran lúc này lại càng nóng rực như bị thiêu đốt. Theo bản năng, Trầm Phi Yên nắm chặt mớ tóc đen nhánh của Hiên Viên Hoàng, vặn vẹo cơ thể của mình, giống như lời mời mọc.

Hiên Viên Hoàng buông Trầm Phi Yên ra, thỏa mãn nhìn vẻ hỗn loạn của cô "Người sư phụ như tôi đây, em hài lòng không?" Hắn thật sự rất khó chịu khi cô đi tìm gã đàn ông khác, lần trước biết cô cùng tên chết tiệt nào đó ở chung những một tháng đã làm hắn mất kiểm soát, vì thế bây giờ hắn tuyệt đối không cho phép người khác đụng vào cô dù chỉ một centimet.

Bị hôn đến mất hết cả hồn vía, Trầm Phi Yên thực sự hối hận vì câu nói đùa của mình. Tự nhiên nói hắn là cao thủ làm chi để rồi chính mình bị bắt nạt, người xưa có câu “họa là từ miệng mà ra” quả không sai.

Ngắm cô im lặng không trả lời, trong lòng Hiên Viên Hoàng biết rõ cô vẫn chưa hoàn hồn nên không phản ứng. Nhưng hắn cũng không cho cô kịp trả lời liền mở miệng áp đảo.

"Nếu em chưa hài lòng, chúng ta tiếp tục. Tôi sẽ khiến em hài lòng thì mới thôi."

Cái gì? Còn chưa kịp phản bác, Trầm Phi Yên đã bị Hiên Viên Hoàng công kích, rõ ràng là hắn không có ý định cho cô lên tiếng đây mà.

Bàn tay to mò mẫm lên thân thể Trầm Phi Yên, giống như dòng điện nhen nhóm cảm xúc khó tả trong cô khiến toàn thân cô run rẩy. Cảm xúc ấy làm cô sung sướng nhưng cô lại ngây ngốc không biết nên làm gì tiếp theo mà chỉ biết nhìn Hiên Viên Hoàng với đôi mắt mong đợi.

Cơ thể cao lớn cường tráng bao phủ lên bóng hình xinh đẹp của người con gái, hai chân cô co lên chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón hắn. Nhưng khi vừa chạm vào vật đàn ông to lớn cứng rắn của Hiên Viên Hoàng, cơ thể Trầm Phi Yên bất chợt co rúm lại, cô sợ, thật sự rất sợ.


Nhận ra sự thay đổi của cô, động tác Hiên Viên Hoàng chậm lại, rồi từ từ dừng hẳn, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng xuống khắp mặt. Phải biết rằng vào giờ khắc này, việc ngừng lại đối với đàn ông mà nói là sự tra tấn về tinh thần lẫn thể xác.

"Đừng sợ, cả đời này người anh không muốn tổn thương nhất chính là em, hiểu chưa? Yên tâm cho anh, em chắc chắn sẽ không thấy đau nữa." Hiên Viên Hoàng nhẹ giọng nhẫn nại khuyên nhủ, bản thân rõ ràng sắp chịu không nổi còn muốn an ủi cô. Trong lòng Trầm Phi Yên nổi lên cơn gió xuân ấm áp, nhanh chóng thổi bay sự hoảng sợ vô cớ ấy.

Hắn nhẹ nhàng tách hai cánh môi hồng đào nơi tư mật của cô ra, lập tức hai bàn tay bé nhỏ giơ ra bao bọc bàn tay to lớn của hắn, như cổ vũ cho hành vi xấu xa đó.

Hành động của cô càng thêm khuyến khích hắn, Hiên Viên Hoàng không muốn chần chừ thêm nữa, thân thể của hắn không đợi được nữa rồi, vật khổng lồ nóng rẫy lập tức mạnh mẽ vọt vào.

"Á..." Sức mạnh to lớn nhất thời làm Trầm Phi Yên không kịp thích ứng, hai chân cô quấn quanh thắt lưng Hiên Viên Hoàng, vô thức kẹp chặt. Cảm giác đau đớn hòa quyện với niềm vui sướng, vừa khiến cô muốn cự tuyệt nhưng lại khiến cô khao khát nhiều hơn nữa.

Sau khi cảm nhận được cô đã dần dần dung nạp thứ khổng lồ của hắn, thắt lưng Hiên Viên Hoàng chậm rãi cử động.

Hai thân thể lõa lồ đang quấn chặt lấy nhau được bao phủ dày đặc bởi từng lớp mồ hôi, không khí nồng nặc mùi hương hoan ái, Trầm Phi Yên thấp giọng rên rỉ, để mặc Hiên Viên Hoàng dẫn dắt cô bay lên chín tầng mây.

Cơ thể hừng hực như muốn bốc cháy, trong lúc Hiên Viên Hoàng chạy nước rút thì ngọn lửa ấy càng bùng lên dữ dội, làm Trầm Phi Yên nhất thời không thể chấp nhận niềm sung sướng to lớn do cơn kích tình mang lại. Cánh tay trắng mịn của cô ôm xiết lấy vai hắn, những chiếc móng tay xinh xinh không thương tình mà lưu lại từng vết xước trên tấm lưng cường tráng ấy.

Mồ hôi túa đầy trên mặt, làm mái tóc Trầm Phi Yên ướt nhẹp, dính chặt trên vầng trán thông minh của người con gái. Thân thể khẽ ngửa về phía sau, chiếc cổ xinh đẹp hơi rướn lên tạo nên đường cong hoàn mĩ cho thân hình quyến rũ ấy.

"Á...Không được... Không được rồi...!" Hành động quá mức kịch liệt của hắn khiến cô không chịu nổi. Trầm Phi Yên hơi rụt người lại, cô ôm lấy vai Hiên Viên Hoàng hét lên, nửa như van xin, nửa như khao khát.

Khi Trầm Phi Yên lùi người lại, hành động ấy vô tình lại thêm kích thích hắn, sự khít chặt đột ngột bao vây do tư thế thay đổi làm Hiên Viên Hoàng cảm thấy điên cuồng, thiếu chút nữa mất đi lý trí mà chiếm đoạt cô.

"Em chịu được..." Hiên Viên Hoàng vừa thở hổn hển vừa ôm chặt thân thể Trầm Phi Yên, khiến cự long của hắn dính sát vào vùng đầm lầy ẩm ướt của cô.

So với tốc độ của con sóng triều cuồn cuộn, tốc độ của Hiên Viên Hoàng thậm chí còn nhanh hơn, vì chạy nước rút mà tăng tốc chuyển động. Khoảnh khắc này, Trầm Phi Yên cảm thấy toàn thân rã rời và yếu ớt, chỉ cần sai một li thì linh hồn cô sẽ trôi dạt đến đám mây tít trời cao. Trầm Phi Yên không cách nào kiềm chế tiếng rên rỉ bật ra từ miệng mình, âm thanh mị hoặc này chính là liều thuốc tốt nhất thôi thúc cơn lửa tình vẫn đang ngùn ngụt kia, Hiên Viên Hoàng nỗ lực dùng hết sức lực, mạnh mẽ mang đến một trận sóng lớn cuối cùng.


"Á..." Trầm Phi Yên cảm nhận được toàn thân đang run lên bần bật, nơi tư mật gấp gáp co rút, tựa như bị nguồn điện quét qua, làm đầu óc cô đột nhiên trống rỗng.

Hiên Viên Hoàng bất giác đổ gục xuống người Trầm Phi Yên, cơ thể bất động vô lực, cảm xúc trong hắn lúc này đây giống như người tìm thấy được ánh sáng rực rỡ phía cuối con đường nơi mà hắn cùng cô nắm tay nhau đi đến.

Đúng lúc ấy, Trầm Phi Yên cảm thấy bên trong thân thể tràn đầy dòng dịch ấm nóng ươn ướt, nó linh hoạt lưu chuyển giữa hai cơ thể.

Chất lỏng, ấm nóng, ươn ướt! Như vừa nghĩ ra điều gì đó ghê sợ, cô lập tức mở mắt nhìn chằm chằm Hiên Viên Hoàng với vẻ mặt đầy phẫn nộ.

Cơn thoả mãn làm Hiên Viên Hoàng thoạt nhìn trông hết sức biếng nhác, thậm chí vẫn toát lên một mối nguy hiểm chết người.

"Em giận vì tôi không thỏa mãn em sao?" Hiên Viên Hoàng không có ý định cứ như vậy mà buông tha cô, mỉm cười nhìn cơ thể trắng trẻo của Trầm Phi Yên, nơi nào đó của hắn đang rục rịch ngóc đầu dậy.

Đẩy Hiên Viên Hoàng ra, Trầm Phi Yên tức giận "Anh không dùng áo mưa, còn… còn..." Còn dám phóng thẳng tinh dịch vào cơ thể cô, những lời này Trầm Phi Yên không có cách nào nói ra khỏi miệng, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hiên Viên Hoàng.

Một thoáng giật mình hiện trên khuôn mặt Trầm Phi Yên, trán cô nhăn tít lại biểu lộ một sự oán giận trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Tôi không muốn dùng!" Hiên Viên Hoàng trả lời cô nhưng lại không giải thích điều gì, ngang ngược nói ra như v ậy khiến cô cảm thấy choáng váng.

"Tại sao lại không dùng, nếu lỡ để mang thai thì sao đây?" Một đứa thôi cũng đã khiến cô nhức hết cả đầu, giờ có thêm đứa nữa, chắc cô sẽ phát điên mất thôi. Ai biết chuyện 10 năm trước có xảy ra lần nữa không, cô không muốn phải sinh con trong hoàn cảnh nguy khốn thêm nữa. Vả lại, hắn cũng chưa nói muốn kết hôn với cô, cô cũng không biết hắn có muốn lấy cô hay không. Không có hôn nhân hợp pháp, đứa con ra đời sẽ trở thành con riêng, đã có một đứa rồi, cô không muốn lặp lại chuyện này thêm nữa.

"Em không muốn sinh con cho tôi hay sao?" Hiên Viên Hoàng nghe vậy liền ôm chặt lấy hông Trầm Phi Yên. Có bao nhiêu người phụ nữ khác ao ước được sinh con cho hắn nhưng hắn không muốn, vậy mà người trong lòng này lại đi ghét bỏ dứa con của hắn.

Xoay người lại để khỏi phải nhìn thấy gương mặt đáng ghét của Hiên Viên Hoàng, hắn thật muốn cô sinh con cho hắn vậy sao không chịu hỏi qua ý kiến của cô một lần?

"Tôi không muốn con tôi không có cha!"

"Vậy chúng ta kết hôn, thế thì đứa bé cũng sẽ có cha được chưa." KHông chần chờ, Hiên Viên Hoàng trực tiếp kiên quyết nói.

Trầm Phi yên bỗng đau đầu, hắn là bởi vì đứa bé nên mới muốn lấy cô, nếu không phải vì đứa bé thì có được không? Trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nam nữ bất đồng ý kiến. Hiên Viên Hoàng cho rằng kết hôn mang thai là chuyện rất thường tình, nhưng là phải với người phụ nữ mình yêu thương. Còn cô không phải muốn kết hôn vì đứa con - đó không phải là điều kiện tiên quyết - mà là vì yêu. Cô mong hắn vì yêu cô nên mới cưới chứ không phải vì lỡ mang thai con của hắn mà miễn cưỡng kết hôn.

Trầm Phi Yên buồn bực cả nửa ngày mà không nói gì, cô thật lười để ý đến người đàn ông quá ngang ngược này.


"Phi Yên, anh muốn có con với em!" Hiên Viên Hoàng thậ nghiêm túc nói bên tai cô, chứng tỏ cho cô thấy hắn thật lòng nghiêm túc với chuyện này.

Đầu nhức ong ong, nếu như cứ nói mãi về vấn đề này, cô thấy sẽ chẳng bao giờ dứt ra được.

"Không nói về vần đề này nữa có được không?" Mệt mỏi nhìn Hiên Viên Hoàng, Trầm Phi Yên co người tựa vào lồng ngực hắn nhắm mắt lại, dáng vẻ rất uể oải, Hiên Viên Hoàng định nói gì lúc đó cũng liên ngừng lại. "Tôi muốn đi ngủ."

Ôm người trong lòng, Hiên Viên Hoàng cưng chiều hôn lên cánh môi mịn màng của Trầm Phi Yên.

Có lẽ thật sự mệt mỏi nên chỉ trong chốc lát, Trầm Phi Yên mơ màng đi vào giấc ngủ.

***************************************************

Khách khứa đông đúc đứng dưới ánh đèn hoa mỹ như ngọc lưu ly.

Đây là bữa tiệc của gíơi thượng lưu tại Hồng Kông được tổ chức mỗi năm một lần. Nói đây là một bữa tiệc nhỏ không bằng nói đây là một nơi chuyên dùng để xã giao. Chỉ cần là tinh anh hay là người có thực lực dù là mới cũng có thể đến đây, nếu vậy tất nhiên sẽ chứng minh được anh đã chính thức bước chân vào giới thượng lưu.

Có vài người cầu cũng không được, hao tốn biết bao nhiêu tiền của mới có thể nhích chân vào một chút. Lại có những người mỗi dịp năm hết tết đến thì lại được mời, dù không đi cũng không sao, người như vậy tất nhiên là ông hoàng rồi.

Một chiếc xe Lincoln màu đen dừng ngay ở trước phòng tiệc, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người nhìn xem người sắp bước xuống.

Cửa xe đen ngòm chậm rãi hé mở, Hiên Viên Hoàng giống như hoàng đế quân lâm thiên hạ (ko tìm dc từ thay thế) bước ra. Cả người mặc một cây đen, quần áo cắt may vừa vặn tạo ra một khí thế lạnh lùng và ngang tàng, chiếc cúc áo màu vàng lấp lánh cho thấy sự nổi bật cùng khác người của hắn, như một vị hoàng đế cao ngạo.

Những người khác cảm thấy sợ hãi xen lẫn thán phục, Hiên Viên Hoàng lần này không tới một mình mà có dẫn theo cả người đẹp tới.

Hiên Viên Hoàng nhăn mày, hắn vô cùng không thích những người này nhìn đánh giá hắn. Tay đặt trước cửa xe đỡ lấy Trầm Phi Yên từ bên trong bước ra ngoài.

Người đẹp ở đây rực rỡ vô số kiểu, tất nhiên cũng không làm cho bạn gái của Hiên Viên Hoàng kém sắc đi mà thậm chí còn khiến cô nổi bật lên rất nhiều.

Trong bộ lễ phục màu trắng dài, trông cô giống như một con bướm tinh khiết, vạt áo thêu chỉ màu vàng phác thảo hình bông hoa diễm lệ. Mái tóc đen tuyền được vấn cao lên trên đầu, những lọn tóc nhỏ vô tình rũ xuống, tạo ra một vẻ đẹp mơ màng khiến người khác không khỏi mê muội.

Vẻ đẹp thanh lịch toát lên sự thuần khiết thánh thiện!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.