Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 115: mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được




Editor: Lôi

Chương 115: mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được

Đi tới cửa trước, Phương Xuân Ý đột nhiên quay đầu lại, đưa mắt hướng về phía lầu hai.

"Còn có chuyện gì sao?" Giọng điệu tỏ rõ ý muốn tiễn khách, Hiên Viên Hoàng nhìn theo ánh mắt Phương Xuân Ý dừng đến lầu hai.

Giọng nói có chút do dự "Lần trước vì tìm một cô gái mà náo động như muốn lật tung cả thế giới, hiện tại cô ta đang ở chung với con sao?"

Nghĩ đến người phụ nữ đó, khuôn mặt Phương Xuân Ý tràn ngập hận ý, nếu cô ta chính là người đàn bà kia, bà nhất định sẽ không để ả được sống yên ồn. Nếu cô ta cái gì cũng nhìn thấy, như vậy chuyện bọn họ tằn tịu với nhau nhất định sẽ bại lộ, không chỉ có thế, cô ta còn trộm chiếc túi xách mà bà thích nhất. Nghĩ tới đây, Phương Xuân Ý không thể không oán hận Trầm Phi Yên.

Chuyện lần trước đã làm Hiên Viên Hoàng không vui, sắc mặt hắn nặng nề lạnh lẽo nhìn thoáng qua Phương Xuân Ý "Có ở đó hay không cũng không liên quan gì tới bà, cuộc sống riêng tư của tôi không cần bà nhúng tay."

Nhìn Hiên Viên Hoàng có chút tức giận, Phương Xuân Ý lập tức nịnh nọt: "Mẹ chỉ hỏi thôi, cũng không phải chuyện hệ trọng gì. Sau này khi các con kết hôn, con có thể có người phụ nữ của riêng mình rồi."

"Bà đi được rồi, đến lúc đó tôi sẽ tới." Hiên Viên Hoàng ra lệnh tiễn khách, Phương Xuân Ý mang đôi giày ười mấy phân, nhấn gót bước đi, tiếng lộp cộp vang lên đầy phong tình lả lơi theo từng bước đi uyển chuyển của người đàn bà. Bà có chút tức tối, mặc dù bà không có công dưỡng dục hắn, nhưng hắn chính là con trai mình mang nặng đẻ đau. Vậy mà bây giờ nói bà đi, bà nhất định phải đi, hoàn toàn không có một chút địa vị cùng tôn nghiêm của một người mẹ.

Vừa ra khỏi cửa, đã thấy một chiếc xe chuyên dụng đậu chờ sẵn, đợi bà bước lên.

Xe hướng về vùng ngoại thành lao đi, vì quá tức giận nên sau một hồi bà ta cũng chưa lấy lại được hô hấp bình thường. Hiên Viên Hoàng chết tiệt, sẽ có một ngày bà nắm được quyền lực trong tay, sẽ làm ọi người phải quỳ xuống hôn giày của bà, đặc biệt là thằng con trai ngỗ ngược đó.


Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, Phương Xuân Ý tức giận, lớn tiếng quát "Chết tiệt, ông muốn đưa tôi đi đâu?"

"Lão Hoàng yêu cầu chở bà đến tòa thành bên bờ biển ạ." Người tài xế vẫn một mực cung kính, lễ phép trả lời.

Phương Xuân Ý lập tức từ sau chỗ ngồi vọt dậy, lớn tiếng mắng: "Lão nương tại sao phải trở về cái thành bảo chết tiệt đó, ông lập tức đưa tôi đến chỗ lão Hoàng. Nếu không đi, đến lúc đó tôi nhất định cho ông biết thế nào là lễ độ."

Dáng vẻ hung hăng phách lối, cộng thêm cặp mắt sát khí như muốn phóng hỏa làm người tài xé bất giác co rúm lại, lập tức bấm điện thoại, báo cáo tình hình hiện tại xong mới chậm rãi quay đầu đi đến chỗ ở của lão Hoàng.

Xe mới vừa ngừng lại, Phương Xuân Ý tức tốc bước xuống, xông vào phòng của lão Hoàng. Người đàn ông này thực chất muốn làm cái gì, dám để bà quay lại cái nơi hoang vu vắng vẻ đầy quỷ dị kia, nghĩ tới đây bà bất mãn đá văng cửa thư phòng của lão Hoàng.

Bên trong căn phòng một màn thối nát đập thẳng đến đôi mắt vốn âm u của Phương Xuân Ý, ánh mắt bà ta tràn ngập hận thù.

Cái đầu trơn bóng của lão Hoàng quay lại nhìn thoáng qua Phương Xuân Ý, rồi tiếp tục mạnh mẽ đâm vào, động tác ngày càng mãnh liệt, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác.

"Đóng cửa lại, nếu em muốn đến đây chơi, tôi cũng không ngại lấy một chọi hai đâu." Ánh mắt dơ bẩn lộ ra tia tà mị, vừa cong miệng cười dâm tà, ông vừa vùi đầu xuống bầu ngực mềm mại của người con gái ra sức cắn mút, sau đó chế trụ thắt lưng ả mạnh mẽ từ phía sau vọt vào.

"Á... lão Hoàng, anh thật lợi hại...Em rất muốn, rất muốn... á..." Người phụ nữ la lên đầy phấn khích, ả hoàn toàn phớt lờ sự xuất hiện của Phương Xuân Ý, tuy lúc đầu có chút kinh hoàng khi nhìn thấy bà xông vào, nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến mất. Người phụ nữ này cũng không phải hạng tầm thường, nhiều năm lăn lộn trong các quán bar đã tôi luyện bản tính mưu mô giảo hoạt cho ả.

"Tới đây, tôi thích nhiều người cùng nhau chơi đùa." Thân thể gấp rút luận động, lão Hoàng nhếch cặp môi dầy cười đùa cợt nhả mời mọc Phương Xuân Ý, chiếc răng bọc vàng lóe sáng trong miệng ông.


Phương Xuân Ý chán ghét nhìn thoáng qua hai cơ thể đang quấn lấy nhau trên bàn sách, không hề kiêng dè mà nhiệt tình dây dưa, âm thanh rên xiết dâm đãng làm bà cảm thấy ghê tởm.

"Các người thích chơi thì cứ tiếp tục, tôi còn có chuyện muốn nói, chờ hai người xong việc rồi bàn." Bà ngồi xuống ghế sofa vẻ mặt vô cùng bình thản, nhưng trong lòng hận thấu xương người đàn ông này.

Lão Hoàng nguyên danh tên Hoàng Trung Phú, là người đầu tiên trong Hiên Viên gia đi theo hỗ trợ cha của Hiên Viên Hoàng. Năm bà mười lăm tuổi đã gặp ông, cha bà là người ham mê cờ bạc, lúc ông bị thua đến mức không thể trả được, cho nên đã bán bà cho Hoàng Trung Phú làm tình nhân. Chính ông đã dạy cho bà tất cả thủ đoạn, nhưng cuối cùng bà lại bị dâng cho cha của Hiên Viên Hoàng với mục đích lấy lòng vị đại ca này.

Hiện tại đã trên năm mươi tuổi, nhưng thân thể ông vẫn khoẻ mạnh, thậm chí có thể tùy ý thao túng cả bà. Thật là một lần sảy chân để hận nghìn đời, nếu không phải một bước đi nhầm, thì hiện tại chức vụ Tổng giám đốc phu nhân của Hiên Viên gia là bà , chứ không phải là cái thằng con trai Hiên Viên Hoàng, người mà chưa từng có một ngày xem bà là mẹ.

“Kịch chiến” tựa hồ càng ngày càng ác liệt, càng lớn tuổi, ông càng đam mê quan hệ xác thịt, lão Hoàng ôm người phụ nữ đặt trực tiếp lên người mình, dùng sức xông lên. Sau mấy lần co giật, hai người họ bước đến ngồi lên ghế sofa há miệng thở dốc.

"Nói đi, em tới nơi này tìm tôi có chuyện gì?" ba - phách ỷ mình trẻ tuổi xinh đẹp, không hề ngần ngại Phương Xuân Ý, chui rúc vào trong ngực lão Hoàng cọ cọ lên đó.

Nắm chặt túi xách trong tay, Phương Xuân Ý cảm thấy vô cùng căm phẫn với người phụ nữ không biết hổ thẹn này, hôm nay bà nhẫn nhịn để cho ả ra oai, chừa cho ả một chút sĩ diện, chứ không phải là bà sợ ả. Những năm gần đây, bà sở dĩ còn có thể sống sót, cũng là nhờ bản thân có không ít thủ đoạn.

Cố gắng kìm nén hơi thở đầy ghen tỵ trở lại vẻ bình thường, Phương Xuân Ý khinh thường nhìn thoáng qua gương mặt béo mập của lão Hoàng.

"Nếu anh có nhiều thời gian chơi đùa như vậy, thì nên khẩn trương đi điều tra tung tích của người đàn bà đó đi."

Châm một điếu thuốc, lão Hoàng nhả ra một vòng khói lên mặt Phương Xuân Ý, chọc cho bà ho khan vài tiếng, ông lấy làm thích thú trước biểu hiện của bà, liền đắc ý cười to.


"Em hẳn là biết rõ tung tích người đàn bà kia hơn, không phải sao?"

"Làm sao anh biết tôi sẽ biết cô ta ở đâu?" nhìn vẻ mặt tự tin của lão Hoàng, Phương Xuân Ý cảm thấy lòng dạ người đàn ông này thật sự rất thâm sâu, chuyện gì cũng không qua khỏi mắt ông.

"Sao vậy, em ghen à?" Ngón tay nắm chiếc cằm mịn màng của Phương Xuân Ý, chiếc răng vàng lại lóe lên theo động tác cười của lão. Ông sao không hiểu rõ người phụ nữ Phương Xuân Ý này, tuy dâm đãng hạ tiện, nhưng vẫn là người phụ nữ có thể làm nên chuyện lớn. Có điều, vui sướng và tự đắc trước thành công là khuyết điểm lớn nhất của bà, đến đây với thái độ tự mãn kiêu ngạo thì nhất định là đã xử lý tốt công việc, bằng không sẽ chẳng đến gặp ông vào giờ này.

Phương Xuân Ý chán ghét hất tay lão Hoàng ra, bất mãn nói: "Buông bàn tay bẩn thỉu của anh xuống, tôi không muốn bị lây bệnh truyền nhiễm, nhất là từ một ả đàn bà không sạch sẽ."

Lời nói Phương Xuân Ý hiển nhiên là nhắm thẳng vào người đang nằm trên đùi lão Hoàng mà tấn công. Cô ta không đáp trả, chỉ hơi ngẩng đầu lên, hung hăng dán chặt cặp môi của mình lên môi lão Hoàng, thực hiện một nụ hôn nóng bỏng, như vậy mới có thể đối chọi lại với sự châm chọc của Phương Xuân Ý.

"Đừng chọc giận cô ấy, nếu không em sẽ phải hối hận đấy, tiểu mỹ nhân!" Sau một hồi dây dưa môi lưỡi cùng với người phụ nữ trong lòng, đôi mắt ông như cười như không nhìn cô ta lên tiếng cảnh cáo. Lời nhắc nhở được nói ra với vẻ mặt lạnh lùng không một chút tình cảm.

"Hừ!" Cô ta bất mãn liếc nhìn Phương Xuân Ý, nhăn nhó đứng dậy. Cặp mông khiêu khích đánh qua đánh lại theo từng bước chân, phía trên là cặp tuyết lê cao ngất nảy lên nảy xuống, đung đưa như quả bóng nước mềm mại mà dẻo dai. Dáng vẻ kiêu ngạo tựa chim Khổng Tước xinh đẹp từ tốn bước vào phòng tắm.

Lần đầu tiên bị người khác cư xử như vậy, nét mặt Phương Xuân Ý dữ tợn như muốn cắn người so vởi ả đàn bà nhiệt tình kia cũng không khác là bao.

"Vào việc chính đi!" Không muốn chứng kiến thêm màn đấu tranh ghen ghét lẫn nhau của đàn bà, lão Hoàng giờ phút này chỉ muốn biết làm cách nào mới có thể bắt được người phụ nữ kia, để tránh kế hoạch của bọn họ bị lỡ dở.

Bất mãn liếc Hoàng Trung phú, trong lòng Phương Xuân Ý bùng lên lửa giận, hờn mát nói "Tôi không biết, tất cả đều nghe theo quyết định của anh."

"Em biết người đàn bà kia ở đâu?" Tuy là hỏi nhưng lão Hoàng khẳng định Phương Xuân Ý chắc chắn biết, nếu không bà ta sẽ không chạy tới đây sớm như vậy.

Phương Xuân Ý đang nổi nóng, hung hăng liếc nhìn lão Hoàng, nhấn mạnh "Tôi không biết, một người như tôi làm sao tìm được chỗ ở của cô ta kia chứ."


Quay lưng đi, không thèm nhìn đến ông ta, Phương Xuân Ý vẫn đang hết sức tức giận.

Chiếc răng vàng của ông lóe ra ánh sáng sắc nhọn, ông ta thô bạo nắm một lọn tóc của Phương Xuân Ý giật mạnh, lớn tiếng mắng: "Chỉ là một ả gái điếm không hơn không kém, cô còn giả bộ thanh cao cái gì, đừng quên nếu không có tôi thì cũng sẽ không có cô. Ngoài ra, mối quan hệ giữa chúng ta không khác gì đàn châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, nếu cô không muốn con trai mình phát hiện chuyện của chúng ta, thì làm theo lệnh của tôi cho đàng hoàng vào."

Phương Xuân Ý bị dọa sắc mặt tái nhợt, lập tức khúm núm .

"Tôi hiểu rồi, chẳng qua chỉ đùa một chút mà thôi. Tôi làm sao không biết chúng ta là một khối thống nhất chứ, hiện tại tôi đang tìm cách lừa cô ta đi ra ngoài. Cô ta ở cạnh Hiên Viên Hoàng, được nó che chở, vì thế để nghĩ cách lôi ả ra ngoài cũng không phải là chuyện dễ dàng."

Đôi mắt ti hí của lão Hoàng đột nhiên lóe lên vẻ âm hiểm, ông cười cười "Nếu dụ ra không được, thì cho cô ta vĩnh viễn ở lại trong đó, em chẳng phải là làm rất tốt việc này hay sao?"

"Ý của anh là muốn tôi đi giết người?" Kinh ngạc nhìn lão Hoàng, Phương Xuân Ý không nghĩ rằng lão ta muốn bà ra tay giết người, mặc dù không phải bà chưa từng làm, nhưng lần này nếu dấn thân vào, thì làm cách nào để thoát ra mới là vấn đề quan trọng.

Khinh thường nhìn Phương Xuân Ý, lão Hoàng túm chặt tóc bà thâm độc nói: "Không phải ả thì chính chúng ta sẽ chết, em muốn bên nào?"

Người đàn ông này vô cùng tàn bạo, ra tay không chừa một thủ đoạn nào, Phương Xuân Ý sợ đến ứa nước mắt. Bà ra sức gật đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn đồng ý.

Vỗ vỗ gương mặt Phương Xuân Ý, lão Hoàng vui vẻ "Ngoan, em như thế này là đẹp nhất, đừng quên tôi là gì của em, và cũng đừng quên thân phận của em là gì."

"Cái này cho em." Lão Hoàng kín đáo đưa cho Phương Xuân Ý một lọ thủy tinh, vẻ mặt đắc ý nói "Đây là của một người anh em mấy ngày trước đem đến, chỉ cần ăn vào một giọt, sẽ chết ngay lập tức, ngay cả Đại La thần tiên cũng không cứu được ả"

Phương Xuân Ý khiếp sợ đón lấy, thứ cầm trong tay giống như loài rắn độc, bất cứ lúc nào cũng có thể quay đầu cắn ngược lại bà.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.