Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 13: Bí ẩn




Editor: Mã Mã

Chương 13: Bí ẩn

Trầm Phi Yên thật không thể ngờ rằng con trai lại một mình một người đi ra nước ngoài như vậy, tuy rằng từ nhỏ nó đã tự đi du lịch, nhưng lần này có vẻ hơi đột ngột.

Trầm Phi Yên nhìn mấy dòng chữ viết trên tờ giấy được để ở trên bàn "Con đi sang Hongkong chơi một chút, sau đó gặp lại" .

Sau đó gặp lại, sau đó là sao, Trầm Phi Yên biết đứa bé này đã không cần cô chắm sóc từ nhỏ và nó cũng không ỷ vào cô, chính là không có nó, cô sẽ cảm thấy cô đơn.

Bất đắc dĩ thu dọn hành lý, sau đó cô tới sân bay để đi Hongkong, có một khát vọng nho nhỏ nổi lên trong lòng cô.

______________________Phần cách tuyến___________________


Hiên Viên Hoàng bỏ người đàn bà kia sang một bên, thậm chí còn chẳng buồn nghĩ tới tên.

Lôi Man Thiên vừa tiến vào là hắn liền trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại. Ngày hôm qua hắn có việc gấp nên không tới hôn lễ của Hiên Viên Hoàng, nhưng hắn bay về trực tiếp về bằng trực thăng hết một đêm.

Người đàn ông có thân hình to lớn đang ngồi trên chiếc ghế sofa kia vì ngủ trên trực thăng có chút khó chịu mà mái tóc hơi loạn che khuất đi khuôn mặt điển trai, đôi lông mày kiếm hơi hơi nhíu lại toát ra vẻ kiêu ngạo bất tuân.

Hiên Viên Hoàng nhìn tài liệu trong tay mình, sau đó hắn so sánh với tài liệu của Lôi Man Thiên đưa cho hắn, nhưng kết quả chẳng có gì, những cô gái của mười mấy năm trước đều không thể mang theo mầm móng của hắn.

"Tôi thật đúng là không thể nghĩ tới, cậu lại có một đứa con trai lớn như vậy, thật sự là hổ phụ vô khuyển tử, lại còn bị nó chĩa súng vào người nữa, thật đúng là hiếm thấy nha!" Hai tay hắn giao nhau để ở trước bụng, Lôi Man Thiên hoàn toàn chẳng còn nhiều sức, hắn ngồi xụi lơ trên ghế.

*hổ phụ vô khuyển tử: Cha là hổ thì con không thể là cho được.

Nhíu mi, Hiên Viên Hoàng đứng dậy đi tới trước quầy bar lấy ra một chai rượi đỏ, rót hai chén, sau đó đưa một ly cho Lôi Man Thiên còn một ly cho hắn.


Lôi Man Thiên là anh em vào sinh ra tử cùng hắn, bọn họ lớn lên từ nhỏ, và rất nhiều thể hệ của Lôi gia và Hiên Viên gia chơi với nhau, nhưng chỉ có Lôi Man Thiên là rời khỏi Hiên Viên gia, hơn nữa còn mở một nhà trinh thám. Về phần vì sao hắn lại rời khỏi Hiên Viên gia thì chỉ có hai người họ mới biết, và nó cũng chính là lí do mà trong lòng hai người họ có điểm khúc mắc với nhau nhưng chỉ không nói ra miệng.

Hiên Viên Hoàng rất hiểu năng lực của Lôi Man Thiên, nếu như hắn cũng tra không được, thì chỉ có một phương án là *** hắn không có con riêng.

Thưởng thức chén rượu đỏ trong tay, đôi mắt thân thúy của Hiên Viên Hoàng như hồ sâu không thấy đáy, trong đầu hắn có một chút hoài niệm, nhưng cũng chỉ lướt qua vài giây.

"Tôi nghe nói đứa bé này còn biết rất nhiều thứ tiếng, có khả năng là nó từ nước ngoài trở về hay không ?" Câu nói này của Lôi Man Thiên làm Hiên Viên Hoàng rất để ý, tinh tế ngẫm lại, điều này hắn chưa từng chú ý tới, hắn nhìn tài liệt của Lôi Man Thiên, sau đó đột nhiên cảm thấy đứa bé này không hoàn toàn là gốc người Trung Quốc.

Nhìn Hiên Viên Hoàng như vậy, Lôi Man Thiên lại tự tin cười cười và nói: "Về phía nhập cảnh thì không có người như vậy." Trầm tư một chút, hắn tiếp tục nói: "Cậu xác định đứa bé này 13 tuổi chứ?"

Cổ quái nhìn Hiên Viên Hoàng, Lôi Man Thiên có vẻ rất hoài nghi, hiện tại Hiên Viên Hoàng cũng chỉ có 26 tuổi, nếu nói vậy thì ít nhất hắn cũng đã gieo trồng mầm móng kia từ khi 13 tuổi.

"Có gì mà không thể, cậu đừng quên lần đầu tiên của chúng ta là năm 13 tuổi."

Lôi Man Thiên xấu hổ vuốt mũi, nhớ năm đó bọn họ chỉ là thiên niên nhưng dục vọng thì không kìm chế được, hơn nữa thế lực gia tộc của họ là hắc đạo, khi hai người họ bảy tám tuổi đã bắt đầu xuất hiện ở trên chiến trường. Có một lần hắn bị một cô gái “cướp” mất lần đầu nên hắn cũng kéo thêm người anh em tốt của mình là Hiên Viên Hoàng xuống nước.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.