Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 130: Chính mình lại là người tiết lộ




Editor: Lôi

Chương 130: Chính mình lại là người tiết lộ

Lời vừa ra khỏi miệng, Sa Khung đã cảm thấy không khí có gì đó không đúng, cậu tự trách bản thân thật lỗ mãng.

"Thật xin lỗi!" Cậu thấy hơi áy áy vì đã lỡ lời nên khẽ khàng xin lỗi cô.

Trầm Phi Yên mau chóng lấy lại tinh thần, nét mặt cô trở nên lạnh giá.

"Không sao, cậu không cần xin lỗi. Người nhà của tôi đã qua đời hết rồi, chỉ còn lại một mình tôi thôi." Phải rồi, họ xua đuổi cô, đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, thậm chí không thương tiếc ném cô lên máy bay đi Mỹ, để mặc cô sống chết nơi đất khách quê người. Trong mắt họ, cô đã chết, hoặc là chưa từng tồn tại. Nếu họ như vậy, cô sao có thể nói mình còn có người thân. Người thân duy nhất của cô bây giờ chỉ có con trai mà thôi.

"Xin lỗi, tôi không nên nhắc tới chuyện buồn của cô." Sa Khung càng thêm áy náy, những ngón tay lúng túng đan vào nhau, cậu thật không biết người nhà của cô đều đã qua đời. Chuyện này đối với cô nhất định là một sự đả kích lớn, Sa Khung có cảm giác rằng mình càng nói càng sai.

Trầm Phi Yên cười an ủi "Chuyện qua lâu rồi. À, tự nhiên tôi muốn đi phơi nắng quá, người sắp mốc meo hết cả rồi."

Duỗi tấm lưng mệt mỏi, Trầm Phi Yên bước đến ban công, hướng về phía hoa viên cả người chìm trong ánh nắng mặt trời, có lẽ như vậy cô mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.

"Tôi có làm nước ô mai, giải nhiệt rất tốt, cô có muốn hay không?" Mấy ngày qua trời rất nóng, Sa Khung nghe nói hình như con gái ai cũng thích uống loại nước giải khát này, cậu liền hỏi chị Sa La chỉ mình cách làm nó.

Nghe nhắc đến thứ nước chua chua ngọt ngọt đầy cám dỗ ấy, Trầm Phi Yên vui vẻ "Cho tôi một ly, tôi rất thích nước ô mai."

Nhận ra trên mặt Trầm Phi Yên có phần tươi tỉnh, Sa Khung mừng rỡ xoay người lấy nước.


Sau khi quay trở lại, Sa Khung bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trầm Phi Yên đang đu người trên lan can, cậu kinh ngạc đến ngây người, thậm chí có chút hoảng loạn. Chẳng lẽ là phu nhân đã biết được chuyện gì rồi, cậu cuống quít la to.

"Phu nhân, cô không nên nghĩ quẩn, cậu chủ yêu cô, cho dù anh ấy cưới người khác cũng là bất đắc dĩ, cô nhất định phải tin tưởng cậu chủ."

Trầm Phi Yên kinh ngạc quay đầu, khó hiểu nhìn Sa Khung. Cô chẳng qua chỉ vừa đứng ở chỗ này hóng gió, lắc lắc chân, vô tình đá văng giày ra ngoài, khiến nó rớt lên tấm vách bên ngoài sân thượng.

"Chị cũng nói cho tôi biết, cậu chủ bị ép buộc, là dì Liễu buộc anh ấy cưới Hoàng Kiều Mạt. Làm như vậy có thể ổn định quan hệ trong bang hội. Dì Liễu giống như mẹ ruột của cậu chủ, cho nên anh ấy không thể làm trái với ý nguyện của bà. Xin cô đừng suy nghĩ lung tung, anh ấy vẫn rất yêu cô. Ngày ngày đều trở về vào lúc tối muộn, khi phu nhân đã ngủ, cậu chủ chỉ nhìn thôi cũng không dám đánh thức cô dậy." Sa Khung ngây ngô tiết lộ, chàng trai này kinh nghiệm trải đời không nhiều, rốt cục vẫn chỉ là một đứa trẻ. Không hề ý thức được tầm quan trong của sự việc, những điều chất chứa trong lòng mấy ngày qua đều tuôn ra. Cậu hoàn toàn không ngờ rằng Trầm Phi Yên lúc bấy giờ mới rõ tất cả mọi việc, hơn nữa còn do chính cậu tiết lộ.

Đứng chôn chân trên ban công, Trầm Phi Yên cảm thấy tai mình ù đặc. Thì ra tối hôm đó chuyện hắn hỏi cô là thật, hắn không muốn nói cô biết, là do lo lắng cho cô sao? Hắn không thể làm trái với yêu cầu của mẹ, vậy có thể dễ dàng làm trái với câu nói “anh yêu em” hay sao?

Giờ phút này cô cảm giác mình thật sự là một tên hề không hơn không kém, đáng thương đến mức làm người ta cảm thấy bi ai. Tại sao hắn cái gì cũng không chịu nói, người là do cô giết, cô phải tự mình gánh chịu hậu quả, cho dù không gánh vác nổi, thì hắn cũng nên nói rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Trời định sẵn số cô chỉ làm tình nhân thôi sao?


Đau khổ đợi chờ một người đàn ông không quay đầu lại, một người mà cho tới bây giờ chưa từng để cô vào mắt, hắn có thực sự yêu cô hay không?

Đáp án này làm Trầm Phi Yên cảm thấy mông lung mờ mịt, đây chính là tình yêu của hắn, là cách mà hắn yêu cô?

Hắn muốn kết hôn, mà cô dâu không phải là cô, thậm chí cô cũng chẳng biết người con gái đó là ai. Trong lòng quặn đau, nhưng làm sao có thể chết chứ, cô còn có con trai, cô không muốn nó trở thành cô nhi.

Không có cha đã đủ đáng thương lắm rồi, cô làm sao có thể khiến nó không có mẹ. Cho dù có phải liều mạng, cô cũng không bao giờ để nó thành đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ.

"Sa Khung, tôi biết rồi, cậu đừng nói nữa. Tại tôi không cẩn thận làm rớt giày thôi, không có chuyện gì đâu." Sắc mặt Trầm Phi Yên trắng bệch, cả người run bần bật. Sa Khung trong lòng kinh hoảng, mới phát hiện ra vừa rồi dường như mình lại lỡ lời. Trầm Phi Yên vốn không hề biết chuyện này, là do cậu tự nói ra.

"Cô không biết?" Cậu ngạc nhiên, ngây người hỏi Trầm Phi Yên.

Trầm Phi Yên cười khổ "Nhờ phúc của cậu, tôi biết cả rồi. Cậu qua đây giúp tôi nhặt giày đi, tôi thích đôi này nhất."


Sa Khung ủ rũ hối hận không thôi, muốn đập đầu tự giận vì sự ngốc nghếch của mình, ngay cả một chút chuyện làm cũng không xong, cái gì cũng nói ra hết.

Chăm chú nhìn Trầm Phi Yên, cậu phát hiện sắc mặt cô nhợt nhạt đến trong suốt. Nỗi buồn tầng tầng lớp lớp bao quanh cô, chẳng qua là cô không nói, cứ chôn chặt mọi thứ ở trong lòng.

Sa Khung mấp máy môi định lên tiếng, nhưng cuối cùng lại nghẹn lời. Họa là do cậu gây nên, giờ phút này cậu cảm thấy rất áy náy. Kéo Trầm Phi Yên đứng xa khu vực lan can, còn mình thì trèo lên nhặt giày cho cô.

Vì vẫn lo lắng cho Trầm Phi Yên nên cậu mãi quay đầu lại nhìn cô, cơ thể đột nhiên mất thăng bằng, sau một giây loạng choạng liền ngã từ lầu hai xuống đất.

"A..." Tiếng kêu thê lương vang lên, kéo Trầm Phi Yên trở về thực tại.

Vội vàng chạy đến lan can, Trầm Phi Yên kinh hoảng nhìn người con trai nằm sấp trên mặt đất, hét lên sợ hãi "Sa Khung!"

Thật may mắn cho Sa Khung, cao độ của tầng lầu tương đối thấp, phía dưới lại là bụi cỏ nên có lẽ cậu không có gì nghiệm trọng. Sa Khung chậm rãi mở mắt, xoay người lại, ngước nhìn vẻ mặt thất kinh của Trầm Phi Yên phía trên.

Đập vào trong mắt cậu là khuôn mặt lo lắng đẫm lệ của người con gái, cậu cười, một nụ cười tràn đầy vui vẻ. Khoảnh khắc này cậu tại sao lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, là do thái độ lo lắng, hay là vì nước mắt của cô.

"Tôi không sao..." Sa Khung không nhịn được khóe miệng khẽ nhăn lại, toàn thân như đụng phải vật gì, đau nhức.

"Cậu chờ chút, tôi lập tức xuống ngay! Nhớ nằm đó chờ tôi..." Trầm Phi Yên thấy Sa Khung mở mắt, nhanh chóng từ trên lầu chạy xuống. Nếu không phải tại chiếc giầy kia, cậu ấy sẽ không bị thương, tuy lầu hai không cao, nhưng là người với cơ thể yếu ớt như vậy... trong lòng cô bất chợt dâng lên nỗi sợ hãi.

Mới vừa bước tới cửa, Trầm Phi Yên nghe thấy âm thanh vang dội của tiếng súng bắn ra với tốc độ khủng khiếp, cô tưởng mình nghe lầm, không phải là do TV nhà ai mở volume quá lớn đó chứ.

Khi cô vừa mở cửa, trong nháy mắt, họng súng đen ngòm phía đối diện chĩa thẳng vào cô, xung quanh có rất nhiều gã đàn ông mặc đồ đen, đeo kính đen đứng sẵn, trên mặt đất còn có vết máu tươi lênh láng.

Thần chết dường như đã đến, cô thật không sống được nữa sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.