Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 132: Kế sách một mũi tên trúng hai chim nhạn




Editor: Lôi

Chương 132: Kế sách một mũi tên trúng hai chim nhạn

Hoàng Kiều Mạt chưa bao giờ cảm thấy vui mừng như lúc này, miệng cười như muốn chuột rút cũng không nỡ ngậm lại. Không biết cha dùng phương pháp gì, mà lại có thể khiến Hiên Viên Hoàng đồng ý cưới cô, trong lòng cô như đang nhảy múa.

Phương Xuân Ý và Hoàng Trung Phú cùng bước vào, miệng cười không khép lại được, trông rất cực kỳ phấn chấn.

Nhìn đứa con gái xinh đẹp như hoa như ngọc, Hoàng Trung Phú lại càng kiêu ngạo, hiện tại lão sắp mang được cái mác cha vợ Hoàng đế rồi. Hôm nay bên ngoài giáo đường, lão chạm mặt mấy người trước giờ vẫn chống đối lão, thế nhưng hiện tại bọn họ đã tỏ thái độ có phần kiêng dè hơn, thậm chí có người còn tiến lên chủ động chào hỏi lão. Nhìn bộ dạng những người đó khúm núm, chiếc răng vàng của Hoàng Trung Phú lại càng lóe lên thứ ánh sáng vàng chóe đến nhức nhối.

"Cha, cha đến rồi!" Hoàng Kiều Mạt vừa nhìn thấy cha mình, lập tức chạy vội tới.

Ngắt nhẹ chiếc cằm non nớt của Hoàng kiều Mạt, Hoàng Trung Phú thừa dịp mọi người không chú ý liền phủ tay lên cặp mông tròn lẳn của cô con gái tranh thủ sờ soạng một cái, khiến cô ta mở trừng đôi mắt. Phương Xuân Ý đứng một bên thu hết màn này vào tầm mắt, nhưng chỉ làm bộ như không nhìn thấy, lạnh lùng nhìn hành động thân mật của hai cha con.

Cái lão Hoàng này thật sự là một tên cầm thú, ngay cả con gái ruột thịt của mình mà cũng dám chạm vào. Đừng tưởng rằng bà không biết, chuyện mờ ám giữa hai cha con họ Hoàng này bà đã tường tận từ nhiều năm trước rồi. Đàn ông luôn thích gặm cỏ non, thậm chí có kẻ đói bụng ăn quàng, đặc biệt là lão cầm thú này, đừng nói là con gái của mình, ngay cả đứa bé gái tám chín tuổi cũng không tha.

Cánh môi đỏ mọng toát lên mật ngọt mê hoặc chết người, Hoàng Trung Phú không nhịn được định đi tới hôn một cái, lại bị Hoàng Kiều Mạt lanh lẹ né tránh. Cô không phải là kẻ ngốc, cho dù lão cha già không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, thì cô vẫn rất để ý, nếu bị người khác phát hiện, cô cũng đừng mong có thể làm vợ Hiên Viên Hoàng.


"Cha, con lớn như vậy rồi, cho dù người không nỡ gả con đi, cũng đừng làm như vậy chứ!" Hoàng Kiều Mạt cười giả lả, khôn lanh quay đầu, né tránh cái mõm của con sói già. Khi nói những lời này cô cố ý liếc nhìn Phương Xuân Ý, mặc dù cô biết cha cùng bà ta có gian tình, nhưng hiện tại cẩn thận vẫn hơn.

Hoàng Trung Phú thoáng nhìn qua Phương Xuân Ý, lơ đễnh lên tiếng "Cùng là người nhà cả, sợ cái gì, con là con gái của cha, cha muốn thế nào thì được cái đó."

Muốn thế nào được cái đó, Hoàng Trung Phú đúng là hoàn toàn quên mất thân phận của mình rồi, lão bây giờ lớn lối đến độ cái gì cũng không sợ. Ngay cả có mặt Phương Xuân Ý, lão cũng không hề kiêng nể. Ít ra Trước kia lão còn quan tâm một chút, nhưng bây giờ chẳng để ai vào mắt thản nhiên cùng con gái hành động như vậy. Bàn tay thô lớn mật thò vào trong váy cưới của Hoàng Kiều Mạt, lão Hoàng trưng ra bộ mặt của quỷ háo sắc thèm thuồng.

"A... Cha..." Mặc dù có chút kháng cự nhưng dáng vẻ cô nàng trông rất hưởng thụ, Hoàng Kiều Mạt vừa muốn cự tuyệt lại vừa ra vẻ mời chào, thân thể nhạy cảm dần dần có phản ứng, da mặt cô đỏ ửng vì kích thích.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Phương Xuân Ý thật sự khó chịu, bọn họ tưởng bà chết rồi sao? Nếu đột ngột có người đi vào thì người chết chính là ba người bọn họ.

"Đủ rồi, tốt nhất anh nên xem lại giờ giấc đi. Chúng ta đã chờ ở đây hơn một tiếng đồng hồ rồi, tại sao còn chưa bắt đầu?" Buồn bực ngồi lên ghế, Phương Xuân Ý dứt khoát uống một hớp nước hòng dập tắt ngọn lửa đang muốn bùng lên trong lòng.


Đáng lý ra hôn lễ phải sớm được cử hành, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Bọn họ ở trong phòng nghỉ này cũng đã lâu mà chưa nghe thấy thông báo từ bên giáo đường. Phương Xuân Ý trong lòng cảm thấy có chút bất an, người đàn bà họ Liễu kia sao còn chưa tới. Thật là kỳ lạ!

Đang nhiệt tình chuẩn bị ra trận, lại bị tiếng quát của Phương Xuân Ý dập tắt, hai cơ thể động tình đột ngột dừng lại. Hoàng Trung Phú thả Hoàng Kiều Mạt ra, lúc này Hoàng Kiều Mạt bối rối không dám nhìn thẳng Phương Xuân Ý, lấy tay chỉnh trang lại váy cưới. Cô hoảng hồn, lúc nãy thiếu chút nữa xảy ra chuyện rồi.

Hoàng Trung Phú đã bị châm lửa, nếu không được cùng con gái hạ nhiệt vậy thì vui đùa một chút với “hàng có sẵn” này vậy. Lão ôm hôn cổ Phương Xuân Ý, hoàn toàn không lo lắng đến chuyện hôn lễ.

"Buông ra, tôi đang nói chuyện quan trọng đấy, nếu muốn chơi thì đợi xong chuyện đi đã, đến lúc đó tùy anh chơi như thế nào cũng được." Bà tức giận đẩy Hoàng Trung Phú ra, Phương Xuân Ý thực sự lo lắng, nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này kỳ lạ.

Hoàng Trung Phú bị cự tuyệt mấy lần, cực kỳ khó chịu "Em sợ cái gì, dù sao cũng đã đến đây rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa chứ."

"Anh cứ ở đó mà nói, không chừng đã xảy ra chuyện thật rồi. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, anh không nhớ hôn lễ lần trước à, chẳng phải nửa đường cũng bị phá hoại sao. Thử nghĩ xem, đối tượng lần đó chính là hắc đạo lão đại của Singapore, bị từ hôn như vậy mà ngay cả một câu cũng không dám nói. Chắc chắn bọn họ đã bị Hiên Viên Hoàng nắm được nhược điểm. Nếu không tận dụng thời gian mau chóng kết hôn, trở thành vợ chồng với Hiên Viên Hoàng, thì đến lúc mọi chuyện bị đổ bể, chúng ta đều phải chết." Lần này Phương Xuân Ý thật sự nổi giận, con trai bà là hạng người gì, bà rất hiểu. Mặc dù bọn họ thành công trong việc gả Hoàng Kiều Mạt cho Hiên Viên Hoàng, nhưng ai biết lúc nào đứa con trai này lại trở mặt, vì hắn vốn thừa hưởng tính cách âm hiểm từ cha của mình. Với vị trí vững chắc trong giới hắc đạo, làm sao hắn có thể đơn giản để người khác định đoạt cuộc đời mình như vậy.


Những lời của Phương Xuân Ý như một chậu nước lạnh dội thẳng lên người hai cha con lão Hoàng, lập tức cảnh tỉnh sự đắc ý quá sớm của hai người họ. Những chuyện này lão cũng chưa nghĩ xa xôi đến vậy.

"Cho tới lúc này tôi vẫn chưa thấy họ Liễu kia xuất hiện, bà ta thân thiết với Hiên Viên Hoàng còn hơn cả con trai ruột của mình nữa cơ mà, đúng là khó hiểu! Nó chưa bao giờ nhắc đến chuyện cưới xin với người mẹ này, chỉ nghe lời một mình bà ta mà thôi. Lần này cũng nhờ bà ta ra mặt, mà chúng ta mới có thể đường hoàng gả Mạt Mạt cho nó." Trực giác của phụ nữ luôn rất mẫn cảm, nhất là đối với kẻ địch, cho dù cả hai chưa từng đấu đá tàn nhẫn, nhưng trong lòng vẫn có chút phòng thủ.

"Thì ra nãy giờ em lo lắng người đàn bà kia hả!" Hoàng Trung Phú hoàn toàn không thèm để ý Phương Xuân Ý, hôn mạnh một cái lên mặt bà đắc ý nói "Em tin không? Người đàn bà nhìn có vẻ yếu đuối kia thế nhưng cũng có mặt hung ác đấy, không hổ danh phu nhân hắc đạo Lão đại. Bà ta muốn mượn người của tôi đi giết ả đàn bà kia ngay hôm nay, còn nói là vì con trai báo thù. Trước đây tôi có gặp qua bà ấy vài lần, nhưng dáng vẻ lúc nào cũng khúm núm, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Hiện tại lại tự cầm súng, dẫn người đến truy giết ả đàn bà của Hiên Viên Hoàng, phụ nữ đúng thật là động vật quái dị."

"Cái gì, bà ta dẫn người đi giết ả đàn bà kia?" Phương Xuân Ý thốt lên, ngữ điệu có chút ngỡ ngàng.

"Đúng vậy, bà ta đi giết người rồi!" Hoàng Trung Phú không thèm quan tâm, uống một hớp Champagne, tâm trạng rất vui vẻ. Như vậy cũng tốt, có thể mượn dao giết người, nếu thực sự xảy ra án mạng cũng chẳng can hệ gì đến bọn họ.

Phương Xuân Ý bụm mặt, nâng tay tát mạnh vào mặt mình một cái cho hoàn hồn. Người đàn bà kia lại dám ra tay giết người, hồi đó ngay cả con kiến bà ta cũng không dám giết huống chi...

"Ha ha, không tin sao! Chắc chắn 100% đấy, bà ta đi giết người phụ nữ của Hiên Viên Hoàng rồi."

"Xem ra việc chúng ta bàn bạc với họ Liễu rất có hiệu quả, tôi không ngờ bà ta lại thay đổi, trở nên tàn ác đến như vậy." Phương Xuân Ý vẻ mặt ngu ngơ, vẫn chưa thể tin được.

"Cha, hai người tính toán chuyện gì rồi?" Hoàng Kiều Mạt ngồi bên cạnh hoàn toàn không hiểu hiện tại xảy ra chuyện gì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.